Bác sĩ Úc khô héo cuối cùng không lựa chọn đi toilet.
Úc Giản chịu đựng sự không thoải mái dưới đáy lòng: "Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Sơ Tranh: "Không phải anh phải trực ban à?"
Úc Giản: "..."
Chính mình nói phải chịu trách nhiệm.
Sơ Tranh lại cắm một đao: "Hơn nữa không phải anh nói không quen người khác ngồi xe của anh à?"
Úc Giản quan sát tỉ mỉ Sơ Tranh vài giây, phát hiện biểu cảm của cô rất nghiêm túc, không giống như có ý tứ gì khác.
Cuối cùng không biết là Úc Giản tức giận, hay là không phản bác được, lấy giọng điệu bác sĩ căn dặn bệnh nhân, bảo cô trở về cẩn thận, sau đó liền đi.
Sơ Tranh ngồi một lúc, rời khỏi quán cà phê, cô vừa đi ra khỏi cửa lớn một bước, một thân ảnh liền chặn trước mặt cô.
"Tiểu Sơ!"
Sơ Tranh ngước mắt nhìn lại, chính là bạn trai cũ một thời gian rồi không gặp.
Có lẽ là Hàn Tĩnh không ngủ ngon giấc, trên mắt có quầng thâm, lúc này đang dùng vẻ mặt áy náy và hối hận nhìn cô.
"Tiểu Sơ, em nghe anh nói có được không? Anh gọi điện thoại cho em nhưng em kéo đen anh, cô chú lại không cho anh gặp em..."
"Giữa chúng ta còn chuyện gì để nói?" Sơ Tranh cảm thấy chặn trước cửa tiệm nhà người ta không tốt lắm, chủ yếu là bị người vây xem không tốt lắm, cho nên đại lão đi ra bên ngoài vài bước.
Hàn Tĩnh đi theo cô, giọng điệu lo lắng: "Tiểu Sơ chuyện lúc trước, anh có thể giải thích, em nghe anh giải thích được không?"
Bước chân Sơ Tranh dừng lại, thanh âm lạnh lùng vang lên: "Không phải anh và Mục Khả Khả thật tâm yêu nhau à? Bây giờ hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau, anh nên cảm ơn tôi."
Bây giờ không lo mà ở bên Mục Khả Khả của ngươi đi, còn chạy đến tìm ta làm gì!
Còn muốn kích thích ta một chút sao!
"Không phải, là Mục Khả Khả câu dẫn anh, thật sự không phải là anh tự nguyện." Hàn Tĩnh đột nhiên quăng nồi: "Tiểu Sơ em tin tưởng anh, người anh thích là em, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như thế, tình cảm anh đối với em chẳng lẽ em không biết sao?"
Sơ Tranh: "!!!"
A?
Sơ Tranh xém chút cho là mình nghe lầm.
Nhưng sự thật chứng minh cô không nghe lầm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi chuyện này bị phát hiện, thái độ của Hàn Tĩnh không phải như vậy...
Sơ Tranh cúi đầu nhấn điện thoại mấy cái, chậm rãi hỏi hắn ta: "Anh vừa nói cái gì?"
Hàn Tĩnh cho là Sơ Tranh nghe lọt được, vẻ hối hận trên mặt càng thêm thành khẩn: "Tiểu Sơ, người anh thích vẫn luôn là em. Ban đầu là Mục Khả Khả cô ta... cô ta thừa dịp anh uống say, còn uy hiếp anh, anh không có cách nào. Tiểu Sơ em tha thứ cho anh có được không, anh thật sự biết sai rồi..."
Hàn Tĩnh một hơi bán sạch sẽ Mục Khả Khả, không ngừng cường điệu là Mục Khả Khả ra tay trước, hắn ta bị ép, hắn ta vô tội.
Người hắn ta yêu thương là cô.
Hiện tại hắn ta biết sai rồi.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, lắng đọng trái tim nhỏ có ý nghĩ của mình.
Rốt cuộc hai người kia thông đồng với nhau thế nào, nguyên chủ cũng không rõ ràng.
Cho nên Hàn Tĩnh nói thật hay giả, Sơ Tranh không biết.
Nhưng về sau bọn họ bí mật vụng trộm, rất là sung sướng khoái hoạt. Bây giờ Hàn Tĩnh tới nói lời này, nhìn thế nào cũng thấy không biết xấu hổ.
Hàn Tĩnh chỉ thiếu khóc ròng ròng hối hận: "Tiểu Sơ em tin tưởng anh, về sau anh tuyệt đối sẽ không tái phạm. Anh thật sự không thể mất em, Tiểu Sơ..."
"Cần tôi gọi 110 cho anh không?"
Hàn Tĩnh sững sờ, không rõ sao lại nhảy đến trên này: "Tiểu Sơ?"
Sơ Tranh có lý có chứng cứ nói: "Nếu Mục Khả Khả ép buộc anh, anh nên lập hồ sơ, trình bày rõ ràng thân phận người bị hại của anh."
Hàn Tĩnh: "..."
Biểu cảm của Hàn Tĩnh cứng lại ở đó, thoáng như bị người ta ấn nút tạm dừng.
"Hàn Tĩnh, anh thật sự cho rằng tôi khờ à?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn hắn ta: "Còn dễ lừa như vậy?"
"Anh không có, anh nói đều là thật sự." Hàn Tĩnh lúng túng một tiếng, đáy lòng có chút vội vàng, giơ tay muốn bắt lấy cổ tay Sơ Tranh: "Tiểu Sơ em..."
Sơ Tranh lui lại một bước, che ngực: "Anh qua đây thử xem." Đến đi! Ăn vạ đây!
Bước chân Hàn Tĩnh quả nhiên ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, giống như không biết cô.
"Tiểu Sơ em thật sự không tin anh sao?" Tốc độ đổi sắc mặt của Hàn Tĩnh có thể so với kịch hát Tứ Xuyên, lúc này mặt mũi tràn đầy khổ sở thương tâm.
Sơ Tranh có một loại ảo giác mình mới là tra nam, Hàn Tĩnh là người bị hại.
Rất muốn...
Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng.
Thật nhiều người.
Nhịn xuống!
Làm người tốt.
Cố gắng làm người tốt!
"Anh sẽ làm em tin tưởng anh."
Hàn Tĩnh ném ra câu nói này, quay người rời đi, rất nhanh liền lẫn vào dòng người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sơ Tranh mò xuống ngực, mừng khấp khởi nghĩ, cái này còn dùng rất tốt, cũng không cần động thủ, giết địch vô hình!
Ăn vạ chính là vũ khí sắc bén!
【... Tiểu tỷ tỷ ta sợ cô rất nhanh sẽ chơi đến mức mình cũng treo luôn. 】
Sơ Tranh không sợ hãi, không phải còn có kéo ngược lại à, sợ cái gì.
【...】 Ta thật sự quá đen đủi.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Quyên tặng một nhóm thiết bị chữa bệnh cho bệnh viện chỗ Úc Giản, thời hạn nửa tháng. 】
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không phải là không thể quyên tặng?"
【 Đúng thế, cho nên cần cô đi mua trước, mua được thiết bị là có thể quyên tặng. 】 Vương Giả giọng điệu vui sướng: 【 Cố lên nha tiểu tỷ tỷ!! Phá sản làm tâm tình người ta vui vẻ, đối với bệnh của cô cũng có chỗ tốt a ~ 】
Không!
Ta tuyệt không vui vẻ!
Vương bát đản mi đây là mưu sát!
【...】
-
Đáy lòng Sơ Tranh cảm thấy mình vô cùng ủy khuất, cô là một bệnh nhân đáng thương yếu ớt bất lực, tại sao phải chịu đựng loại giày vò này.
Dì Lâm chăm sóc Sơ Tranh thấy cô có chút ỉu xìu, khẩn trương hỏi: "Tiểu Sơ cháu làm sao thế?"
Dường như lúc này Sơ Tranh mới nhớ tới còn có người, lập tức ngồi dậy, điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy: "Không sao."
"Không thoải mái sao?" Dì Lâm nhìn sắc mặt cô.
"Cháu không sao." Sơ Tranh bình tĩnh đi về phòng mình, sau khi đóng cửa lại, khóa trái, sau đó nhào lên trên giường.
A a a a!!
Sơ Tranh lăn trên giường một vòng.
Vương bát đản con chó điên này.
Sơ Tranh xem gối đầu thành Vương bát đản ngắt một trận, nhàm chán nằm một hồi, cũng không vội làm nhiệm vụ gì, cô tìm máy tính ra.
-
Sáng sớm hôm sau Sơ Tranh liền đi ra ngoài, đến khách sạn tự lấy bữa sáng, sau đó một đường tản bộ đến bệnh viện.
"Mật tiểu thư!"
Bác sĩ Hầu từ rất xa trông thấy cô, vẫy tay gọi cô.
"Không phải cô mới ra viện sao, tại sao lại tới? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Sơ Tranh: "..."
Ta có chỗ nào không thoải mái mà mi còn vui như thế à!
Bác sĩ bây giờ sao mà lắm chuyện thế chứ!!
Sơ Tranh nhịn một chút, nói: "Tôi tìm bác sĩ Úc."
"Bác sĩ Úc hôm nay nghỉ." Bác sĩ Hầu nói: "Cô không biết sao?"
"..." Ta phải biết sao?
Sơ Tranh lạnh lùng nhét bữa sáng cho anh ta: "Mời anh ăn."
Dường như bác sĩ Hầu nghĩ đến cái gì đó: "Trước đó bữa sáng trên bàn bác sĩ Úc đều là cô đưa à?"
Khi Sơ Tranh xuất viện tặng những thứ kia, bác sĩ Hầu còn tưởng là trùng hợp, không hề nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh tự mình đưa tới, trí thông minh của bác sĩ Hầu đột nhiên online.
Sơ Tranh nhấn thang máy: "Ừ."
Bác sĩ Hầu tuổi đã cao, bát quái cũng không hề kém nhóm y tá nhỏ: "Cô... cô sẽ không coi trọng bác sĩ Úc, muốn theo đuổi hắn chứ?"
Sơ Tranh liếc bác sĩ Hầu một chút: "Không được?"
Chờ chút!
Ta rõ ràng là bảo vệ hắn, theo đuổi cái gì?!
Miệng bác sĩ Hầu mở rộng, dường như bị kinh hãi đến, nửa ngày sau mới nói: "Bác sĩ Úc kia rất khó chơi, theo đuổi hắn chính là hình thức địa ngục đó! Hơn nữa tôi nghe nói... Trong nhà hắn sắp xếp đối tượng hẹn hò cho hắn."