Úc Giản kéo khẩu trang xuống, trên mặt mày thanh tuyển như họa ngưng tụ một tầng sương lạnh: "Vì sao lúc ấy cô lại xông lại, cô có nghĩ tới nếu như người kia đâm trúng cô, thì kết quả sẽ là gì không?"
"Không nghĩ tới." Sơ Tranh nói: "Tôi không thể nhìn thấy anh bị thương."
Lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn! Ta rất lợi hại!! Đều do con chó điên Vương bát đản kia, cho ta một thân thể nát như thế này.
Úc Giản: "Cô nên bảo vệ tốt chính mình, chứ không phải..."
"Tôi chính là vì bảo vệ anh."
Bên tai Úc Giản "ong" một tiếng, đáy lòng không khỏi nổi lên từng trận đau đớn theo, đầu ngón tay hắn cuộn tròn lại.
"Tôi... Không cần cô bảo vệ." Hắn không cần.
"Nhưng tôi cần phải bảo vệ anh." Ai bảo anh là thẻ người tốt! Bằng không thì ai nguyện ý bảo vệ anh chứ!
Úc Giản nhìn cô gái trên giường bệnh, một lát sau giống như chạy trối chết.
"Bác sĩ Úc, bác sĩ Úc?"
"Ôi, bác sĩ Úc sao thế?"
"Không biết..."
Úc Giản trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế bình tĩnh hồi lâu, nhưng mà bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Sơ Tranh.
Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với hắn, có thể bảo vệ hắn... cha chưa từng, mẹ cũng chưa từng.
Bọn họ dạy cho mình, chỉ có làm sao để đối nhân xử thế, làm sao để trở thành người nổi bật nhất trong đám bạn đồng lứa.
Thứ bọn họ quan tâm vĩnh viễn cũng là thành tích của hắn.
"Bác sĩ Úc... bác sĩ Úc?"
Úc Giản bị đánh thức, hắn nhìn thời gian, lại ngủ thiếp đi?
"Cậu còn đang nghỉ phép, không cần ở đây." Bác sĩ đứng ở đối diện nói: "Cậu về trước đi."
Úc Giản giơ tay chống trán, chậm rãi nói: "Tôi không sao, hôm nay anh trực ban à?"
"Đúng thế."
"Tôi trực ban thay anh đi." Úc Giản nói.
-
Sơ Tranh báo với dì Lâm, nhưng không cho bà ấy nói với phu nhân Lư Ái Linh, bằng không thì bà lại gọi điện thoại cho mình không dứt.
Dì Lâm ở bệnh viện chăm sóc Sơ Tranh, Úc Giản không xuất hiện nữa, chỉ có y tá tới mấy lần, có lẽ là Úc Giản giao, bằng không thì sẽ không tới nhiều lần như thế.
Ban đêm dì Lâm ngủ ngay trong phòng bệnh, khi Úc Giản qua xem, vừa vặn đụng phải dì Lâm thức dậy nghe điện thoại.
Hắn đi vào phòng bệnh xem, Sơ Tranh đã ngủ.
Úc Giản đứng bên giường, hồi lâu không thấy dì Lâm trở về, bàn tay hắn khẽ sờ lên trán Sơ Tranh.
Chỉ nhẹ nhàng sờ một chút, rất nhanh liền thu hồi lại.
Hắn cúi đầu nhìn bàn tay, cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.
"Bác sĩ Úc?"
Giọng nói của dì Lâm vang lên từ phía sau.
Úc Giản lập tức thu tay lại, xoay người hạ giọng: "Tôi chỉ đến xem một chút, dì nghỉ ngơi đi."
Dì Lâm có chút do dự, trên mặt mang theo vẻ lo lắng: "Tôi... trong nhà tôi có chút việc gấp, bác sĩ Úc, có thể phiền bác sĩ giúp tôi trông coi Tiểu Sơ được không?"
Úc Giản sửng sốt một chút, hồi lâu sau gật đầu: "Được."
"Làm phiền ngài."
Dì Lâm lập tức cầm đồ của mình lên, vội vàng rời đi.
Úc Giản nhìn thời gian, ngồi xuống chiếc ghế trong phòng bệnh, giữa lúc đó có y tá tìm hắn, Úc Giản rời đi sau đó trở về, mãi cho đến hừng đông.
Có thể là nguyên nhân thân thể, tăng thêm tác dụng của thuốc, Sơ Tranh đặc biệt buồn ngủ, ngày hôm sau thức dậy, trong phòng bệnh đã không còn ai.
Dì Lâm để lại cho cô một tin nhắn, nói là trong nhà có việc gấp.
Dì Lâm không ở đây, không ai đưa bữa sáng, Sơ Tranh đang định gọi thức ăn ngoài, Úc Giản đã đi từ bên ngoài vào.
"Dậy rồi à."
Úc Giản kéo cái bàn qua, buông đồ trong tay xuống: "Bữa sáng của nhà ăn, cô ăn trước đi?"
Úc Giản ngừng một chút: "Hoặc là cô muốn ăn gì?"
"Tôi không kén ăn." Sơ Tranh xuống giường rửa mặt một chút, cầm đồ ăn liền bắt đầu ăn: "Anh bắt đầu đi làm rồi à?"
"..." Ngày nghỉ của Úc Giản còn chưa hết, nhưng hắn không nói gì, ngầm thừa nhận câu nói của cô: "Từ từ ăn, tôi đi trước có việc, cô ăn xong thì gọi y tá vào dọn dẹp..."
"Ồ." Sơ Tranh khoát khoát tay.
Úc Giản: "..."
Có thể là số lần Úc Giản chạy tới phòng bệnh nhiều, tăng thêm trước đó vốn đã có lời đồn liên quan đến bọn họ, y tá đi vào không nhịn được tám chuyện với Sơ Tranh, hỏi cô và bác sĩ Úc có quan hệ thế nào.
"Cô cảm thấy chúng tôi có quan hệ thế nào?"
Y tá lắc đầu: "Khó mà nói, có thể tiết lộ một chút không?"
"Bác sĩ và bệnh nhân."
"Tôi không tin, ngày nghỉ của bác sĩ Úc còn tới cuối tuần, mà hôm qua anh ấy đột nhiên thay ca trực ban, chuyện này chưa từng có, nhất định là vì cô phải không?" Y tá nháy mắt ra hiệu: "Cô nói cho tôi biết một chút thôi, hai người có quan hệ thế nào, tôi cam đoan, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết."
"Tạm thời chính là bác sĩ và bệnh nhân."
Câu trả lời của Sơ Tranh chỉ có câu này, y tá nhỏ không thể thỏa mãn tâm tình bát quái, nhưng không trở ngại cô ấy bổ não, cũng truyền "lời đồn" ra.
Khi Úc Giản nghe thấy những lời này, sắc mặt có chút không tốt.
Úc Giản bớt chút thời gian đến phòng bệnh của Sơ Tranh: "Cô nói gì với bọn họ vậy?"
"Không nói gì."
"Bọn họ nói chúng ta đang hẹn hò!"
"Ồ." Sơ Tranh nghiêng đầu, thật lòng hỏi: "Anh muốn hẹn hò với tôi sao?"
Úc Giản hít sâu một hơi: "Cô thích tôi?"
Sơ Tranh gật đầu: "Thích." Anh là thẻ người tốt của tôi, đương nhiên thích.
"Cô hiểu rõ tôi không? Cô biết hỉ ác của tôi không? Cô biết tôi là hạng người gì không?"
"..."
"Cô không hiểu rõ tôi, vậy cô thích tôi vì cái gì chứ?" Úc Giản cực kỳ bình tĩnh: "Mật tiểu thư, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, thích một người, cũng không thể chỉ thích túi da của hắn."
"..." Mặc dù dáng dấp hắn thật đẹp, nhưng ta cũng không phải thích vì dung mạo hắn đẹp.
Nếu mi không phải thẻ người tốt của ta, thì ai nguyện phản ứng với mi chứ!!
Ai chỉ nhìn bề ngoài!
Ta là người nông cạn như vậy sao?
Úc Giản thấy Sơ Tranh không nói, lại sợ kích thích đến cô, thả chậm dần giọng điệu: "Tôi có thể đồng ý thử tiếp xúc với cô trước, để hiểu rõ, nhưng chúng ta không phải đang hẹn hò, như vậy được chứ?"
"Tôi nói không thể thì sao?"
"..."
Úc Giản đã lui một bước, nếu Sơ Tranh không đồng ý, thì hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục tránh cô.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Úc Giản.
Thẻ người tốt phải nhịn!
Thẻ người tốt phải sủng!
Trái tim đau quá.
Úc Giản thở ra một hơi: "Lát nữa tôi sẽ tan tầm, cô có chuyện gì thì gọi y tá hoặc là bác sĩ Hầu."
-
Đại khái là bởi vì Úc Giản đáp ứng thử tiếp xúc với Sơ Tranh, trong lúc đi làm hắn đều tự tay làm, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa chút đồ ăn cho Sơ Tranh.
Mãi mới chờ đến lúc Sơ Tranh xuất viện, người của bệnh viện cũng đã nhận định hai người đang hẹn hò.
Úc Giản không giải thích gì, loại chuyện này càng giải thích càng có vẻ chột dạ.
Úc Giản tiễn Sơ Tranh về, rồi trở lại phòng làm việc.
"Bác sĩ Úc."
Y tá nhỏ chạy tới, cầm trong tay một cái túi, Úc Giản cảm thấy khá quen.
"Đây là đồ Mật tiểu thư quên mang đi." Y tá đưa cái túi cho hắn.
Trong túi chỉ có một cái hộp nhỏ, bên trong là hai cái khuy măng sét.
"Tôi sẽ chuyển cho cô ấy."
Y tá che miệng cười chạy đi.
Úc Giản: "..."
Úc Giản cầm đồ vật tiến phòng làm việc, hắn quan sát cái hộp kia một chút, ở dưới đáy tìm ra một cái logo không quá rõ ràng, hắn tiện tay tìm kiếm một chút, phát hiện là một nhãn hiệu xa xỉ phẩm.