Thời gian sau đó, đạo sĩ xuất ra sở học cả đời lừa gạt Mộ Dung Dật.
Mộ Dung Dật cũng không dễ lừa chút nào, đạo sĩ lại không có bản lĩnh thật sự, nên tiến triển rất chậm chạp.
Trong thời gian này, Hạ Hàn đã gửi cho Sơ Tranh mấy tin nhắn.
Sơ Tranh tuân theo tinh thần "tin nhắn nhàm chán rác rưởi, trì hoãn thời gian thì kiên quyết không đáp lại", thành công đem mấy cái tin nhắn tích góp thành mấy chục cái.
Cô cũng rất bội phục nghị lực của tên yếu gà này.
Có thời gian làm chuyện này, không bằng ngồi xổm hoặc đứng trung bình tấn mấy cái, tốt xấu gì cũng sẽ hữu dụng vào lúc chạy trốn.
Sơ Tranh rời khỏi nhà Mộ Dung Dật, lúc này đêm đã về khuya, trên đường cái không thấy người đi lại nữa.
Sương mù không biết từ chỗ nào lan tràn tới.
Sơ Tranh dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi xa xa.
Sâu trong chỗ sương mù, có bóng đen dần dần đến gần.
Nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ xuống.
Bóng đen dần dần hiện ra hình người, là hai con ác quỷ to lớn, hung thần ác sát đứng trước mặt cô.
"Ngươi chính là Kiều Sơ Tranh?" Ác quỷ Giáp đánh giá Sơ Tranh, dường như đang ghét bỏ cô tay nhỏ chân nhỏ.
Ác quỷ Ất lại có chút sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng không có ý tốt.
"Có việc?" Sơ Tranh không chút sợ hãi nhìn bọn họ.
Ác quỷ Giáp Ất liếc nhìn nhau, Sơ Tranh bình tĩnh như thế, ngược lại làm bọn họ có chút ngoài ý muốn.
Những con quỷ khác khi thấy bọn họ, không phải là xoay người chạy, thì là sợ đến không dám nhúc nhích.
Làm gì còn dám đối mặt với bọn họ đâu?
"Quỷ Vương cho mời." Ác quỷ Giáp nói: "Đi theo chúng ta."
"Không đi." Quỷ Vương đúng là đã tìm tới cửa thật rồi, nhưng mà hắn mời là cô phải đi? Cô không cần mặt mũi à! Phiền phức, không đi.
Ác quỷ Giáp: "Chuyện này ngươi không có quyền cự tuyệt."
Ác quỷ Ất cướp lời: "Để ta tới."
Ác quỷ Ất đi qua phía Sơ Tranh: "Trước khi gặp quỷ Vương, ta sẽ làm cho ngươi vui vẻ một chút? Đảo bảo ngươi sẽ thích..."
Sơ Tranh: "..."
Thật phiền phức.
Xử lý!
Sơ Tranh làm như không nghe thấy Vương Giả kêu la, lập tức động thủ, giải quyết ác quỷ Ất trước.
Ác quỷ Giáp vốn định chờ ác quỷ Ất bắt được Sơ Tranh, ai ngờ không những không bắt được Sơ Tranh, mà ngược lại còn bị đánh ngã.
Ác quỷ Giáp cũng lập tức ra tay.
Kết quả không cần nói cũng biết, tất nhiên là bị Sơ Tranh xử lý luôn.
Sương mù bốn phía rút đi, Sơ Tranh xem xét xung quanh, phát hiện hoàn cảnh có chút không đúng.
Đây là Đào Không sơn.
Sơ Tranh: "..." Tên yếu gà lại đang làm gì thế này!
Chỗ này không phải là cái tiểu viện của Hạ Hàn kia, Sơ Tranh chưa từng tới đây, cô bay theo con đường nhỏ được tạo thành từ đá, đi vào bên trong.
Đi đến phía trước liền cảm thấy một trận khó chịu.
Phía trước có một toà đại điện uy nghi rộng rãi, lúc này trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, ngoài điện có không ít đệ tử đang dáo dác ngó quanh.
Sơ Tranh nhíu mày, yếu gà ở trong đó sao?
Sơ Tranh thoáng nhìn thấy ác quỷ trốn trong góc khuất, cô bay qua.
Ác quỷ giật mình, còn tưởng rằng đạo sĩ đến, khi phát hiện là Sơ Tranh, hắn có chút thở phào, hù chết quỷ rồi.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Ta cũng không biết." Ác quỷ lắc đầu: "Mới vừa rồi có mấy người xông đến, bắt Hạ Hàn tới đây."
"Ngươi không biết?"
Ác quỷ: "..."
Ác quỷ lập tức nói: "Ta, ta đi thăm dò một chút."
Quỷ ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Không phải hắn đang cúi đầu, mà là hắn đang nằm gai nếm mật!
Ác quỷ rất nhanh quay trở về: "Có người nói Hạ Hàn nuôi quỷ, nên bị báo cáo lên trên."
Sơ Tranh nhìn hắn: "Ngươi bị người ta phát hiện ra?"
Ác quỷ hung thần ác sát trừng Sơ Tranh: "Ta có đạo đức nghề nghiệp! Sao mà bị phát hiện được!"
Ác quỷ ngó ngó Sơ Tranh: "Có lẽ là ngươi đấy?"
Sơ Tranh vòng hai tay trước ngực, phủ nhận đến thập phần chắc chắn: "Không có khả năng."
"..." Sao mà không có khả năng được? Ngựa còn có khi đứt dây cương đấy!
Đương nhiên lời này ác quỷ không dám nói ra.
Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Sơ Tranh: "Hắn còn nuôi những con quỷ khác à?"
Ác quỷ: "..."
Ác quỷ biểu thị không biết, thể chất của Hạ Hàn rất đặc biệt, nếu quả thật cùng những con ác quỷ khác thiết hạ quỷ khế, cũng không phải không được.
Chỉ cần Hạ Hàn không nói, thì không có ai biết hắn có bao nhiêu con ác quỷ.
Ác quỷ nghĩ Hạ Hàn thế mà lại đi nuôi những con ác quỷ khác, tâm tình rất khó chịu.
Sơ Tranh cũng có chút khó chịu, nhưng cái loại khó chịu này, là bởi vì sẽ có phiền phức.
"Ngươi và Hạ Hàn ký kết quỷ khế như thế nào?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
Ác quỷ nhìn chằm chằm vào đại điện: "Do máu của hắn."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ.
...
Một tiếng sau.
Hạ Hàn từ đại điện đi ra, phía sau có hai tên đệ tử đi theo, đưa hắn đến tiểu viện, ra lệnh cưỡng chế không cho phép hắn ra ngoài.
Hạ Hàn thở dài, ngồi dưới gốc cây trong viện kia.
Ác quỷ treo ngược từ trên cây xuống, xuất hiện trước mặt hắn, há miệng hỏi: "Ngươi còn nuôi những con quỷ khác?"
Mặc dù Hạ Hàn đã quen với ác quỷ, nhưng hắn đột nhiên xuất hiện, vẫn bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên.
"Ngươi muốn hù chết ta sao?" Hạ Hàn vỗ ngực.
"Có chuyện gì xảy ra?"
Hạ Hàn vỗ ngực một hồi, quay đầu nhìn lại.
Sơ Tranh đứng bên ngoài cách đó một thước, trên gương mặt uể oải của Hạ Hàn lộ ra mấy phần mừng rỡ: "Tiểu mỹ nhân!"
Sơ Tranh chờ đáp án của hắn.
Hạ Hàn gãi gãi đầu: "Cô còn nhớ vị sự huynh bị thương được đưa về lần trước không? Hắn nói nhìn thấy trên người ta có âm khí, gần đây lại có người nhìn thấy quỷ ở Đào Không sơn, cùng với lúc trước... cô tặng cho ta những thứ kia, cho nên, bọn họ liền gọi ta đến."
"Sau đó thì sao?"
Hạ Hàn uể oải không thôi: "... Thẻ bị lấy mất rồi."
Hắn đã cố gắng dùng lý lẽ tranh cãi, nhưng thẻ vẫn bị lấy đi.
"Bọn họ đang gài bẫy để lấy thẻ của ngươi." Ác quỷ bày ra một bộ dáng "ta nhìn thấu lòng người": "Thật là ác độc."
Sơ Tranh hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của ác quỷ.
Hạ Hàn giật giật khóe miệng, không giải thích cái gì.
Hắn cho rằng mình có thể bảo vệ được tấm thẻ kia, nhưng kết quả đến cả một tấm thẻ hắn cũng không bảo vệ được.
"Thật xin lỗi..." Hạ Hàn thấp giọng nói xin lỗi.
Sơ Tranh quay người rời đi.
Hạ Hàn muốn gọi cô lại, nhưng không dám gọi.
Thật lâu sau hắn mới hỏi ác quỷ: "Có phải cô ấy tức giận không?"
"Nếu ta sớm biết ngươi vô dụng như vậy, ta cũng không để ngươi làm chủ nhân của ta."
"..."
Hạ Hàn nhìn hắn chằm chằm.
Ác quỷ lui về phía sau.
"Ngươi có biện pháp nào làm ta trở nên lợi hại không?" Hạ Hàn gằn từng câu từng chữ hỏi.
"Có nha." Trong đôi mắt ác quỷ hiện lên một tia sáng: "Ngươi muốn trở nên lợi hại thì rất dễ dàng..."
"Bốp!"
Ác quỷ bị đánh một phát vào đầu, lửa giận lập tức bùng lên, ai dám đánh hắn!
Nhưng khi nhìn thấy rõ người đánh mình, ác quỷ nháy mắt tắt hết lửa, chỉ thiếu cầm cái cờ múa may, đánh thật hay, đánh thật đẹp nữa thôi.
Ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh băng nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi dám dạy bậy bạ cho hắn, ta bẻ gãy cổ ngươi."
Thẻ người tốt là thứ ngươi có thể dạy bậy bạ sao?
Muốn dạy hư cũng chỉ có thể để cô đến dạy!
【...】 Trời xanh a! Mặt đất a!
"Không có không có." Ác quỷ lập tức hướng về phía Hạ Hàn lắc đầu lia lịa: "Làm người thì phải làm đến nơi đến chốn, ngươi đừng nghĩ đến chuyện một bước lên trời, kiên định một chút, kiên định một chút..."
Ác quỷ nói xong liền bay đi như một làn khói.
Hạ Hàn cũng không nghe thấy câu Sơ Tranh nói với ác quỷ, chỉ là thấy Sơ Tranh đã đi mà còn trở lại, thì trong lòng tràn đầy thấp thỏm.
"Tiểu mỹ nhân, có phải cô tức giận không?"
Sơ Tranh ném một tấm thẻ qua: "Đi thu dọn đồ đạc đi."
Hạ Hàn luống cuống tay chân bắt được tấm thẻ kia, lật qua lật lại nhìn hai lần: "Cô... cô trộm ra rồi?"
"Trộm cái gì mà trộm?" Sơ Tranh mặt mày nghiêm túc nói: "Nó vốn là của ngươi, đây là lấy về."
Có biết nói chuyện không thế!
Nếu không phải nể tình ngươi là thẻ người tốt, ta đã đánh chết ngươi rồi!
Cô có thể đi trộm đồ sao?!
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn bị Sơ Tranh hung dữ nên lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc, lúc này Sơ Tranh mới vươn tay ra, chỗ lòng bàn tay có vết tích bị thiêu đốt.
Chuyện này cũng khó tránh khỏi, vì dù sao thân thể này cũng chỉ làm được đến như thế.
Ngón tay Sơ Tranh phất qua cổ tay, tơ hồng kéo ra cuốn lấy lòng bàn tay.