Trên đường trở về, Quý Lâm nhịn không được tò mò, đến mức cô phải phí công như thế đi cướp về sao?
Nhưng ngẫm lại đam mê trước đó tiêu tinh hạch để thu về xa xỉ phẩm "giá rẻ" của cô...
Quý Lâm trầm mặc.
"Đây là của Giang Như Sương."
"Tôi biết, nghe thấy cô nói rồi. Tôi là hỏi, nó có gì đặc biệt?"
Sơ Tranh đột nhiên trầm mặc, dường như không có ý định trả lời vấn đề này của hắn.
Quý Lâm tò mò, nhưng cũng không phải hạng người quấn chết không buông, hỏi một lần Sơ Tranh không đáp, hắn thức thời không hỏi nữa.
Giang Như Sương ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Sơ Tranh kéo dậy, há mồm liền nói: "Tiểu Sơ... Có, có Zombie sao? Chúng ta phải chạy à?"
Sơ Tranh nhét ngọc bội qua.
"A..."
Con ngươi Giang Như Sương sáng lên: "Tiểu Sơ, cậu tìm được ở đâu vậy? Tớ còn tưởng là mất rồi..."
Ngọc bội là mất trước mạt thế, nhưng ngọc bội kia là Giang Như Sương ngoài ý muốn mà có được, hơn nữa đã từng tìm người giám định qua, không phải ngọc trân quý gì, không đáng tiền.
Cho nên mất đi Giang Như Sương cũng không lưu tâm nhiều, không nghĩ tới bây giờ sẽ lần nữa trông thấy khối ngọc này bội.
"Cố Hòa trộm đi." Sơ Tranh nói chi tiết.
"Cố... Hòa?"
Giang Như Sương ngẩn người.
Lúc ấy Sơ Tranh hôn mê bất tỉnh, Cố Hòa lựa chọn bỏ lại bọn họ, mặc dù làm cho cô ấy khó mà tiếp nhận, nhưng suy cho cùng đó cũng là vì sống sót.
Bởi vậy Giang Như Sương đối với Cố Hòa cũng không có nhiều địch ý, thậm chí là trước đó khi Sơ Tranh đối phó với cô ta, còn có một chút đồng tình, muốn cầu tình cho cô ta.
Nhưng khí thế trên người Sơ Tranh quá cường đại, dẫn đến Giang Như Sương không dám nói.
Hiện tại Sơ Tranh nói cho cô ấy biết, Cố Hòa trộm ngọc bội của cô ấy?
Ngọc bội kia...
Thật lâu sau Giang Như Sương mới thì thào một tiếng, mang theo hoang mang và cổ quái: "Ngọc bội này lại không đáng tiền, cậu ta trộm nó làm gì?"
Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, đứng trong bóng đêm, thản nhiên nói: "Ngọc bội có không gian, cậu thử một chút xem có thể đi vào không."
"A?"
Lời này tách ra cô ấy đều có thể hiểu được, nhưng tổ hợp lại với nhau lại là cái quỷ gì?
Không gian cô ấy biết, Sơ Tranh có, có thể chứa thật nhiều đồ vật.
Nhưng ngọc bội này có một cái không gian?
Quý Lâm vừa nghe liền hiểu, người tên Cố gì gì đó cướp ngọc bội, nhất định là vì cái không gian này.
Như vậy vấn đề tới...
Làm sao cô biết ngọc bội này có không gian?
Trông thấy Cố Hòa sử dụng, hay là bởi vì cô cũng có không gian, nên cảm thấy?
Năng lực phân tích của Giang Như Sương hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn có thể thông suốt được mọi chuyện, vấn đề là...
"Tiểu Sơ, tớ thử thế nào đây?"
"Tớ làm sao biết, đây lại không là của tớ." Sơ Tranh thốt ra.
"..."
Giang Như Sương cầm ngọc bội lật xem, nó không có gì khác biệt so với trong trí nhớ của cô ấy, thậm chí ngay cả vết bẩn trên ngọc bội cũng giống nhau như đúc.
Sơ Tranh suy nghĩ một biện pháp đúng quy củ: "Nhỏ máu thử xem?"
Trên TV đều viết như thế.
Không có vấn đề.
Ừm!
Giang Như Sương: "..."
Quá dở hơi đi?!
Quý Lâm hảo tâm đưa một thanh đao qua.
Giang Như Sương: "..."
Quý Lâm đưa đao xong, nhíu mày nói ra nghi ngờ của mình: "Nếu như dựa theo lời cô nói, ngọc bội kia cũng đã nhận chủ, bây giờ cô ta nhỏ máu hữu dụng không?"
Như thiết lập trong TV hay trong tiểu thuyết, sau khi nhỏ máu nhận chủ, người khác sẽ không có cơ hội nữa.
"Không biết."
Giang Như Sương cầm đao, khóc không ra nước mắt: "Vậy... tớ còn giọt không?"
"Giọt."
"Giọt."
Sơ Tranh và Quý Lâm trăm miệng một lời.
Giang Như Sương nuốt một ngụm nước bọt: "Được, được rồi."
Cô ấy hít sâu mấy hơi, cầm đao không dám xuống tay: "Tiểu Sơ, nếu không cậu đến đi, tớ hơi sợ..."
Bị thương ngoài ý muốn và mình tự thương tổn mình, là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Sơ Tranh nhận lấy đao, kéo tay Giang Như Sương cắt ra một đường, một loạt động tác lưu loát không hề dừng lại.
Chờ Sơ Tranh nhỏ máu lên trên ngọc bội, Giang Như Sương mới hậu tri hậu giác cảm thấy đau.
Máu tươi rơi trên ngọc bội, không có phản ứng gì, yên lặng nằm trên ngọc bội, không có chút ý tứ muốn hấp thu nào.
"Tiểu Sơ... thế này là không được sao?"
"..."
Thế này quá làm khó ta rồi!
Dựa theo kịch bản huyền huyễn, chắc chắn là phải chặt đứt mối liên hệ của ngọc bội và chủ nhân cũ là Cố Hòa trước, nhưng đây không phải thế giới huyền huyễn, kịch bản chỉ có thể là kịch bản, không nhất định là như vậy.
Sơ Tranh suy nghĩ nửa ngày: "Lại giọt thêm một chút." Không phải máu của cô, cô tuyệt không đau lòng.
Giang Như Sương nhìn ngón tay còn đang nhỏ máu, ôm tâm tình giọt một giọt và giọt nhiều giọt cũng không có gì khác biệt, lần nữa nhỏ máu lên ngọc bội.
Không có phản ứng.
"Giọt nữa."
Vẫn không có phản ứng.
"Tiếp tục."
Vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng máu đã sắp làm đắm chìm luôn cả ngọc bội, trong hoàn cảnh lờ mờ, quả thực chính là hiện trường phim ma.
Quý Lâm có chút ghét bỏ đứng xa một chút, ngồi ở trên lan can ghế sofa, Nhạc Nhạc nằm trên ghế sofa ngủ say, bụng nhỏ lộ ra, hô hấp phập phồng, phi thường có quy luật.
"Tiểu, Tiểu Sơ, có phản ứng!!"
Quý Lâm ngẩng đầu nhìn lại.
Vết máu trên ngọc bội thế mà lại biến mất, có lẽ là bởi vì máu quá nhiều, nhấn chìm ngọc bội đến nó không kiên nhẫn được nữa, cho nên mới hấp thu máu vào.
Thế này cũng được?
Ngọc bội kia cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi!
Mà một giây sau, Giang Như Sương liền biến mất tại chỗ.
Quý Lâm hơi kinh ngạc: "Người đâu?"
"Chắc là tiến vào rồi."
"..." Quý Lâm suy nghĩ thiết lập huyền huyễn loạn thất bát tao trong đầu một lần, cuối cùng hỏi cô: "Cái không gian kia của cô cũng có thể vào?"
Sơ Tranh: "..."
Ta còn thực sự không nghĩ tới vấn đề này.
Dù sao đạo cụ kia là của Vương bát đản, cô cưỡng ép khóa lại... Đạo cụ có thể khóa lại, vậy những thế giới này, quả nhiên là trong trò chơi à?
Sơ Tranh âm thầm niệm tiến vào không gian dưới đáy lòng.
【 Tiểu tỷ tỷ cô đừng niệm, không thể đi vào. 】 Vương Giả vô tình tạt cho cô một chậu nước lạnh.
Sơ Tranh: "..."
Đạo cụ rác rưởi!
【...】 Cô còn công kích như vậy, ta muốn... Muốn... Muốn khóc!!
"Cô nghĩ gì thế?" Quý Lâm giơ tay lung lay trước mặt cô.
Sơ Tranh hoàn hồn, lạnh lùng ném ra hai chữ: "Không thể."
Quý Lâm dáng vẻ lưu manh nhướn mày, không nói gì, đợi vài phút, hắn nhìn nơi Giang Như Sương biến mất: "Sao cô ta vẫn chưa ra? Không gian truyền tống cần thời gian?"
Sơ Tranh: "..."
Ta cảm thấy là cô ấy không biết làm sao để ra.
-
Sáng ngày hôm sau Giang Như Sương mới tìm được biện pháp ra, không gian rất lớn, bên trong chỉ có vật tư Cố Hòa tích trữ, cũng không có những thứ khác.
Nhưng Cố Hòa tích trữ vật tư, làm Giang Như Sương líu lưỡi.
Có rất nhiều thứ đều mua trước mạt thế.
Cô ấy nhớ kỹ gia cảnh của Cố Hòa, cũng không biết Cố Hòa lấy đâu ra tiền mà mua được nhiều vật tư như thế.
Mà bây giờ những vật tư này đều thuộc sở hữu của cô ấy.
Giang Như Sương đến một chút vui mừng cũng không có.
Ngược lại đáy lòng trĩu nặng.
"Tiểu Sơ, tớ làm như vậy có phải là không tốt lắm không?" Lương tâm của Giang Như Sương có chút không qua được, nhiều vật tư như vậy...
"Khi Cố Hòa cướp ngọc bội của cậu cũng không nghĩ như vậy." Sơ Tranh đang ăn sáng, không ngẩng đầu đáp.
"..."
"Đây vốn chính là đồ vật của cậu." Sơ Tranh lại nói: "Cậu chỉ đang lấy lại đồ của mình mà thôi."