Sơ Tranh tiếp tục hỏi người trên đất: "Có muốn đòi tiền nữa không."
"Nhất định phải bồi thường tiền!" Lão già biểu đạt rất uyển chuyển.
"Đúng, nhất định phải bồi thường."
"Đụng người còn lý luận."
Quần chúng vây xem phụ họa theo.
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, bày túi nilon ra trước mặt lão ta: "Nơi này có năm vạn."
Đôi mắt lão già trong nháy mắt sáng lên, toát ra vẻ tham lam, mấy người vừa rồi giúp lão già kia, cũng dồn dập nhìn nhau vài lần.
"Cô muốn bồi thường giúp cậu ta?" Có người hỏi: "Cậu ta là bạn của cô à?"
"Tôi không biết hắn." Sơ Tranh ngừng một chút, rồi nói một câu làm đám người hận không thể đánh cô: "Nhưng tôi có tiền."
"..."
"Bây giờ, ông đứng lên, đụng vào chiếc xe kia, số tiền này sẽ thuộc về ông." Sơ Tranh chậm rãi chỉ vào chiếc xe cô đậu bên cạnh.
Lão già không hiểu ý của Sơ Tranh lắm: "Cái gì?"
"Vừa rồi không phải ông muốn đụng vào xe tôi à." Sơ Tranh nói: "Cho ông một cơ hội."
Lão già: "..."
Đám người: "..." Bây giờ kẻ có tiền đều nhàm chán như vậy sao? Bảo người khác đụng vào xe mình!
"Cô ăn nói kiểu gì đấy!" Lão già rất nhanh liền tức giận mắng một tiếng: "Ai muốn đụng vào xe của cô!"
Lúc trước đúng là lão ta nhìn trúng xe Sơ Tranh.
Bọn họ làm nghề này, bản lĩnh nhận xe mạnh hơn người bình thường nhiều.
Người lái xe xịn thường không so đo quá nhiều, mấy ngàn tệ đối với bọn họ mà nói chính là chuyện nhỏ.
Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Muốn tiền không?"
Cánh môi lão già hơi run rẩy, muốn nói gì đó, lại không nói ra, lão ta nhìn về phía mấy "người qua đường" kia, không biết mấy người này dùng ánh mắt trao đổi tình báo gì.
Cuối cùng lão già vẫn động tâm: "Chỗ này đều cho tôi?"
Sơ Tranh: "Tôi nói lời giữ lời."
Năm vạn tệ, tiền này không ít.
Bình thường lừa bịp được mấy ngàn tệ đã là hiếm có...
Về phần mặt mũi? Người như bọn họ, làm gì cần mặt mũi nữa, cần mặt mũi có thể lừa bịp được tiền sao?
Dù sao bọn họ cầm được tiền liền chạy, cũng không ai có thể bắt được bọn họ.
Nghĩ như vậy, đáy lòng lão già có quyết đoán.
Đám người vây xem có một ít là cùng một đám, nhưng cũng có người qua đường đơn thuần, nghe thấy lời của lão già, biểu cảm đổi tới đổi lui.
"Cô lừa tôi thì làm sao?"
Sơ Tranh lấy khí thế "ta có tiền" của tên phá gia, lấy từ trong túi nilon ra một xấp, trực tiếp thả xuống trong tay lão ta.
Tiền đưa tới tay, dưới đáy lòng lão già an tâm hơn không ít.
Cũng không đoái hoài tới những chuyện khác, trực tiếp bò từ dưới đất dậy, làm gì còn nửa điểm dáng vẻ bị đâm đến kêu rên như vừa rồi nữa.
Lão già ăn vạ rất thành thục, trực tiếp đụng vào xe Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không nuốt lời, giao hết số tiền còn lại cho lão già.
Đám người nhìn đến trợn mắt há mồm.
Thật... Thật sự cho à!
Đây là đang quay phim sao?
Hay là truyền hình thực tế?
Bây giờ không phải có loại show thực tế chuyên môn tới quay phản ứng chân thật của người qua đường sao?
Nhưng mà mọi người tìm nửa ngày, cũng không nhìn thấy nơi nào có camera.
"Má ơi! Mỹ nữ, tôi đến đụng một cái, có phải cô cũng cho tôi tiền không!" Trong đám người có người hô.
Người qua đường còn lại cũng kịp phản ứng, mồm năm miệng mười nói tiếp.
"Lão già này chính là ăn vạ chuyên nghiệp à?"
"Mỹ nữ cô cần gì phải làm thế, lão ta chính là tên lừa đão, còn cho lão nhiều tiền như thế, có tiền thế kia không bằng cô làm từ thiện đi."
Lão già lấy được tiền, thừa dịp mọi người không chú ý, lập tức chuồn.
Tính cả mấy "người qua đường" vừa rồi kêu gào kia, cũng cấp tốc biến mất trong đám người.
Sơ Tranh trở lại trên xe.
"Vương bát đản, ta phá sản thế nào?"
【...】
Vương Giả không muốn nói gì cả.
Mẹ nó ai dạy cô như thế?
Cô làm thế để ai cảm ơn cô? Người ăn vạ chắc?!
Vương Giả đột nhiên có một loại dự cảm xấu...
-
Nhân vật chính đều đi rồi, quần chúng vây xem trừ cảm thán mấy tên phá gia bây giờ cái gì cũng làm được, rồi cũng dồn dập tản ra.
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người thiếu niên kia.
Hắn đứng bên cạnh chiếc xe đạp ngã dưới đất, đang nhìn về phía cô, muốn lên trước lại không dám, có vẻ hơi bất an và do dự.
Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ trên mặt đất nằm một hộp đàn, đã bị ngã đến mở ra, bên trong là một chiếc đàn ghita.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Thịnh Diễm, ngăn cản Thịnh Diễm hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "??"
Ai?
Tên nhóc bên ngoài kia?
【 Đúng thế. 】 Vương Giả nói: 【 Tiểu tỷ tỷ, hắn lớn bằng cô. 】
Sơ Tranh: "..."
Lớn bằng đâu ra!!
【 Có người sẽ nhìn giống như nhỏ. 】
Sơ Tranh: "..."
Mi chính là nói ta không nhìn giống như nhỏ?
【...】 Vương Giả quyết định ngậm miệng, miễn cho lại chọc tới tiểu tỷ tỷ nội tâm tùy thời ở vào trạng thái thùng thuốc nổ.
Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ tay lái: "Ta cảm thấy cái tên này hoàn toàn không phù hợp với hắn."
Thiếu niên bên ngoài vừa nhìn đã biết là một nhóc đáng thương rất ngoan, hay bị người khi dễ, hoàn toàn không cảm thấy cái tên Thịnh Diễm này có quan hệ gì với hắn.
Cuối cùng thiếu niên lấy dũng khí đi tới, gõ gõ cửa sổ xe.
Sơ Tranh hạ cửa sổ xe xuống, trên mặt Thịnh Diễm có mấy chỗ xanh xanh tím tím, nhưng đều đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, rõ ràng đã bị thương một thời gian rồi.
"Cảm ơn cô." Ánh mắt thiếu niên trong suốt, nhìn không ra có chút ý tứ muốn hắc hóa nào, hắn nhẹ giọng nói cảm ơn.
"Lão ta vốn chính là muốn hướng đến tôi." Sơ Tranh không thèm để ý nói: "Nếu không phải anh đột nhiên xông lên, thì người lão ta ăn vạ chính là tôi."
Thiếu niên nhẹ nhàng "A" một tiếng, sau đó thở ra một hơi: "Vẫn cảm ơn cô."
Hắn lui ra phía sau một bước, cúi đầu chín mươi độ.
Sơ Tranh nhìn động tác của thiếu niên, tận đến khi hắn đứng thẳng người, mới chậm rãi hỏi: "Anh đi đâu thế, tôi đưa anh đi."
Thiếu niên rõ ràng chấn kinh, lắc đầu nói: "Không, không cần, tôi..."
"Không phải anh đang vội à? Lên xe."
"A..."
-
Thiếu niên xác thực đang rất vội, nếu không vội hắn cũng sẽ không chạy nhanh như thế.
Nhưng mà...
Có lẽ hắn đã không kịp nữa rồi.
Nhưng Sơ Tranh cũng không nghe hắn giải thích, bảo hắn đặt xe đạp vào cốp sau, thiếu niên ôm ghita lên xe, mất tự nhiên ngồi ở vị trí kế bên ghế lái.
"Tôi tên Thịnh Diễm..." Thiếu niên thử lên tiếng: "Cảm ơn cô, cô thật tốt."
Sơ Tranh: "..."
Nhìn! Lần đầu gặp gỡ ta đã lấy được thẻ người tốt!
【 Cũng không có tác dụng gì. 】
Sơ Tranh bị Vương Giả rót cho một đầu nước lạnh, bong bóng bốc lên trong đáy lòng nháy mắt biến mất sạch sẽ.
"Cô... Tôi có thể biết tên cô không?" Thiếu niên lại hỏi.
Nơi Thịnh Diễm muốn đi là một công ty, Sơ Tranh dừng xe ở bên ngoài công ty, thiếu niên vừa cởi dây an toàn, vừa nói: "Cái đó, có thể cho tôi số điện thoại của cô được không?"
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Sắc mặt Thịnh Diễm vụt đỏ lên, lắp ba lắp bắp giải thích: "Tôi chỉ muốn mời cô ăn cơm để cảm ơn cô, không có ý gì khác."
Sơ Tranh lật danh thiếp của nguyên chủ ra, đặt vào trong tay hắn: "Có ý gì khác cũng không sao."
Thiếu niên kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, sau đó cơ hồ là lảo đảo nghiêng ngã xuống xe, lấy xe đạp ở cốp sau xuống.