Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1239: Trời sinh ca vương (19)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Thịnh Diễm?"

Thiếu niên gối lên cánh tay, nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi, nghe thấy có người gọi mình, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Còn chưa thấy rõ là ai, thân thể đột nhiên bay lên không.

Thiếu niên giật mình, cả người đều tỉnh táo lại.

Ánh mắt sáng rõ, gương mặt quen thuộc kia chiếu vào đáy mắt hắn.

Cô cô cô...

Sơ Tranh đặt người lên ghế sofa trong góc, bàn tay đặt trên đầu hắn xoa nhẹ hai lần: "Tại sao lại ngủ ở đây?"

Thịnh Diễm nhìn cô không chớp mắt, vừa rồi cô ôm... ôm mình?

Là mình đang nằm mơ hay là thật?

Ngón tay Sơ Tranh lung lay trước mặt hắn: "Hỏi anh đó, phát ngốc cái gì?"

Thịnh Diễm hoàn hồn, vành tai đỏ lên một mảnh, hắn thấp giọng nói: "Không cẩn thận ngủ thiếp đi..."

"Lần sau chú ý."

Thịnh Diễm không dám nhìn vào mắt Sơ Tranh, lung tung gật đầu.

"Cô... cô sao lại trở lại?" Không phải cô đi rồi sao? Mấy giờ rồi?

"Thấy anh ở đây."

"A?"

Sơ Tranh đưa di động cho hắn nhìn, là giám sát của studio.

Thịnh Diễm: "..."

Biểu cảm của Thịnh Diễm có biến hóa rất nhỏ, ngập ngừng hỏi: "Studio đều có giám sát?"

"Khu vực công cộng có."

Thịnh Diễm ồ một tiếng, lúc trước hắn cũng không chú ý, hóa ra trong studio có giám sát.

Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, tăng thêm một câu: "Giám sát chỉ có tôi có thể xem."

Thịnh Diễm gật gật đầu, hắn chần chờ một lát, nhỏ giọng hỏi: "Cô... cô là trông thấy tôi ở đây, cho nên mới trở về sao?"

"Bằng không thì sao?"

Đêm hôm khuya khoắt không về, lại ngủ trong phòng luyện tập, sàn nhà của phòng luyện tập mát mẻ hơn sao?

Đáy lòng Thịnh Diễm giống như được rót mật ong, ngọt lịm.

Nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, đúng quy đúng củ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, tôi chỉ là không cẩn thận ngủ thiếp đi, không phải cố ý ở lại nơi này."

Sơ Tranh ừ một tiếng, cũng không có ý tứ trách cứ hắn.

Thân thể Thịnh Diễm cũng không dám động, bàn tay Sơ Tranh đặt trên đỉnh đầu hắn, như có như không sờ một cái.

Ghế sofa không tính là lớn, hai người ngồi ở chỗ này, cánh tay dán vào cánh tay, đùi sát bên đùi.

Trong phòng luyện tập an tĩnh, giống như chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.

Sơ Tranh đột nhiên thu tay lại, đứng dậy xách đồ vật trên đất cách đó không xa qua: "Ăn một chút gì đi."

Khi Sơ Tranh đến đã mua.

Quả thật Thịnh Diễm hơi đói, cũng vì làm dịu bầu không khí có chút cổ quái vừa rồi, rất phối hợp cầm đồ ăn.

Sơ Tranh dựa vào thành ghế sofa, chống cằm, thần sắc thản nhiên nhìn hắn.

Thịnh Diễm có chút không được tự nhiên, tìm lời để nói: "Cô không ăn?"

"Tôi không đói bụng."

"Ồ."

Thịnh Diễm muốn tìm chút chủ đề, lời đến khóe miệng, lăn lộn trên đầu lưỡi hai vòng, luôn luôn nói không nên lời, cuối cùng chỉ còn lại trầm mặc.

Trong phòng luyện tập chỉ còn lại tiếng ăn rất nhỏ của hắn.

-

Chờ Thịnh Diễm ăn xong, Sơ Tranh muốn đưa hắn về.

Thịnh Diễm không quá muốn Sơ Tranh đưa, xua tay từ chối, trên gương mặt ngoan ngoãn kia dường như cũng mang theo vài phần bối rối: "Không, không cần, tự tôi..."

Sơ Tranh dùng giọng điệu không được phép làm trái: "Lên xe."

Thịnh Diễm: "..."

Thịnh Diễm lên xe, hai chân khép lại, hai tay đặt ở trên đầu gối, giống như học sinh ngoan chuẩn bị nghe giảng.

Sơ Tranh đột nhiên nghiêng người tới, hô hấp của Thịnh Diễm trong nháy mắt ngừng lại, nhìn chằm chằm người không ngừng tới gần.

Trong đầu hắn hiện lên một chút hình ảnh không hiểu thấu, nhịp tim thình thịch gia tốc.

Theo hương khí u lãnh trên người cô đánh tới, Thịnh Diễm tựa như đã quên cả phản ứng.

Cạch ——

Tiếng cài dây an toàn vang lên, Thịnh Diễm bừng tỉnh.

Nhưng mà gương mặt kia vẫn gần trong gang tấc, Thịnh Diễm nắm chặt hai tay, con ngươi chậm chạp buông xuống, ngay khi hắn hơi tới gần, người kia đột nhiên rời đi, cảm giác áp bức trước mặt biến mất, không khí mới mẻ tuôn qua, bao phủ lấy hắn.

Sau đó là tiếng xe khởi động.

Thịnh Diễm nghiêng mặt qua, hung hăng nhéo mình một cái.

Vừa rồi hắn đang suy nghĩ gì vậy?

Sơ Tranh đưa Thịnh Diễm đến chỗ ở: "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi cho người của studio tới đón anh, không được đến studio một mình."

"Tôi..."

"Thịnh Diễm, bây giờ anh không còn là người bừa bãi vô danh nữa." Ánh sáng trong xe phản chiếu mặt mày lãnh đạm của cô gái.

"... Tôi biết rồi." Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.

"Nghỉ ngơi sớm một chút."

Thịnh Diễm đẩy cửa xe ra xuống dưới, khi đóng cửa, nhẹ giọng nói với cô: "Ngủ ngon."

-

"Sếp, xảy ra chút chuyện."

Vừa sáng sớm Sơ Tranh liền nhận được điện thoại của Lisa, quảng cáo mà trước đó bọn họ đã đàm phán xong, đột nhiên bị người thay thế.

Lisa đã thăm dò được, người đứng phía sau làm việc này chính là Bạch Nhã Toàn.

Bạch Nhã Toàn chẳng những hủy bỏ quảng cáo của bọn họ, mà còn cướp quyền phát ngôn cho một quảng cáo trước đó đã bàn xong, đổi thành Hoa Hòe.

Bạch Nhã Toàn đập cho Hoa Hòe không ít tài nguyên, rõ ràng chính là muốn nâng Hoa Hòe lên.

Các loại tiết mục an bài lên, trong lúc nhất thời danh tiếng của Hoa Hòe che lại tổ hợp Fireworks.

Bạch Nhã Toàn làm ra động tác lớn như vậy, hoàn toàn chính là đang khiêu khích Sơ Tranh.

Không phải cô có tiền sao?

Bây giờ cô có tiền thì làm được cái gì, còn không phải nhường đường cho cô ta à.

Bạch Nhã Toàn log acc nhỏ trào phúng Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..." Thân là diễn viên không nghiêm túc diễn kịch, quá không làm tròn chức trách!

【 Tiểu tỷ tỷ, không thể nhịn! Quá đáng!! So nhiều tiền chúng ta chưa từng thua! 】

Vương Giả dốc lòng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội phá sản nào xù lông trước Sơ Tranh.

【 Tiểu tỷ tỷ làm tốt chuẩn bị để phá sản chưa? 】 Trong giọng nói của Vương Giả dường như cũng tràn đầy hưng phấn: 【 Bắt đầu hành trình phá sản của chúng ta đi! Xông lên! 】

Sơ Tranh: "..."

Ta xông cái quỷ mà xông!

Vương Giả cũng mặc kệ Sơ Tranh nghĩ thế nào, lốp bốp phát nhiệm vụ phá sản.

Sơ Tranh: "..."

Bạch Nhã Toàn con chó điên này!

-

Bạch Nhã Toàn vừa mới vào đoàn làm phim, cô ta tự mang thợ trang điểm chuyên dụng trang điểm cho mình, Bạch Nhã Toàn nhắm hai mắt, nghe trợ lý bên cạnh đọc tin tức gần đây.

Nghe thấy chuyện mình muốn nghe, Bạch Nhã Toàn hừ lạnh một tiếng.

"Đấu với bản tiểu thư, cũng không nhìn một chút xem mình là ai."

Lúc này tâm tình Bạch Nhã Toàn rất vui, nhìn ai cũng thấy thuận mắt. Nhưng Bạch Nhã Toàn không vui được bao lâu, nhà sản xuất phim đột nhiên đến thông báo với cô ta, vai diễn của cô ta bị người thay thế.

"Anh nói cái gì?"

Nhà sản xuất phim khuyên: "Bạch tiểu thư cô đừng kích động..."

Bạch Nhã Toàn sao có thể không kích động, cô ta đóng phim nhiều năm như vậy, còn chưa từng bị đoàn làm phim nào đổi vai cả.

"Dựa vào cái gì mà đổi vai của tôi? Các anh làm thế là trái với hợp đồng?"

Nhà sản xuất phim: "Phí bồi thường vi phạm hợp đồng chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng mà bồi thường."

Bạch Nhã Toàn giận quá hóa cười: "Bản tiểu thư thiếu chút tiền này chắc? Anh nói rõ cho tôi, dựa vào cái gì mà muốn đổi tôi đi, ai cho các người quyền lợi..."

Nhà sản xuất phim ngập ngừng một câu: "Nhà đầu tư..."

Nhà đầu tư yêu cầu thay người, bọn họ có thể làm sao?

Không thay người liền rút vốn, thay người sẽ thêm tiền đầu tư.

Bọn họ cũng lo lắng đắc tội với Bạch Nhã Toàn, hậu kỳ sẽ có gì đó không thuận lợi, nhưng nhà đầu tư người ta nói, hậu kỳ nếu Bạch Nhã Toàn gây chuyện, bọn họ sẽ giải quyết.

Nhà đầu tư đã cam kết như vậy, bọn họ có thể không đổi được sao.

Biểu cảm của Bạch Nhã Toàn khó coi.

Nhà đầu tư muốn đổi cô ta?

Nhà đầu tư điên rồi sao?

Bộ phim này của Bạch Nhã Toàn không phải do công ty của cô ta đầu tư, cũng không phải Bạch gia đầu tư, nhà đầu tư ba ba muốn đổi cô ta, Bạch Nhã Toàn thật đúng là không có cách nào.
— QUẢNG CÁO —