Sơ Tranh khí thế hung hăng đặt móng vuốt trên y phục, Thần Điện cũng không dám nói nhảm nữa, sợ Sơ Tranh lại buông ra.
Sơ Tranh thấy ánh sáng trên người nữ tử càng ngày càng thịnh, tư thế kia giống như sắp bao phủ lấy cô.
Sơ Tranh theo bản năng buông tay.
Nhưng tốc độ của ánh sáng càng nhanh hơn, xoẹt một tiếng nuốt chửng cô vào trong đó.
Vô số mảnh vỡ kí ức vọt tới, tranh nhau chen chúc chui vào đầu cô.
Trước mắt Sơ Tranh không ngừng hiện lên đủ các loại hình ảnh.
Từ lạ lẫm đến quen thuộc.
Giống như cô chính là chủ nhân của những ký ức này, cô đã từng trải qua những chuyện này.
-
Người Thần giới phát hiện càng ngày càng có nhiều Thần biến mất, nhưng bọn họ không có cách nào ngăn cản được.
Mặc kệ bọn họ làm gì, lúc nên biến mất vẫn sẽ biến mất.
Thế là trừ nhân giới, các giới còn lại liên hợp nghĩ ra một biện pháp.
Luyện chế Thông Thiên Thần Điện thành một sự tồn tại bên ngoài pháp tắc thiên địa, dùng nó che chở cho các tộc ở nhân giới không bị tiêu vong.
Chỉ luyện chế Thông Thiên Thần Điện thôi đã tiêu hao không ít lực lượng, chứ đừng nói là luyện Thông Thiên Thần điện trở thành một sự tồn tại bên ngoài pháp tắc.
Nhưng kế hoạch này vẫn được đưa lên chương trình hội nghị.
Bởi vì đây là điều cuối cùng bọn họ có thể làm, nếu không cũng chỉ có thể chờ pháp tắc thiên địa chôn vùi hết tất cả bọn họ.
Luyện hóa Thông Thiên Thần Điện cần quá nhiều lực lượng, mà lực lượng của bọn họ, đã sớm bị pháp tắc thiên địa làm suy yếu đi từng ngày, cho nên các giới chỉ có thể phái người thay phiên luyện hóa.
Có người trong quá trình luyện hóa tiêu hao quá nhiều lực lượng mà trực tiếp mất mạng.
Nhưng mà không có ai muốn từ bỏ, vì đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu không thì không ai có thể sống sót.
Đồng thời các giới sắp xếp cẩn thận cho những tộc nhân có thể đưa xuống hạ giới, chuyện này trừ cao tầng, người phía dưới cũng không biết rõ tình hình.
Nhưng nơi này còn có hai chuyện rất quan trọng.
Làm thế nào để Thần Điện trở thành một sự tồn tại bên ngoài pháp tắc, lại làm thế nào để chuyển Thần Điện xuống hạ giới.
Trưởng công chúa Bắc Hải, là thần hộ mệnh vận chuyển cung điện mà bọn họ lựa chọn ra, nhưng vị trưởng công chúa này không muốn cả đời làm bạn với Thần Điện, trở thành một du hồn giữ cửa.
Nàng chạy.
Nếu như chuyện này ai cũng có thể làm được, thì đại khái cũng không cần vị trưởng công chúa này.
Tuy nhiên chuyện này không khác gì đang chống lại trời, cho nên không phải ai cũng có thể, vị trưởng công chúa này là bọn họ chọn lựa nhiều mặt, chỉ có nàng thích hợp.
Bất kể vị trưởng công chúa này có nguyện ý hay không, người Thần giới phái người đi bắt nàng trở lại.
Mà người được phái đi bắt nàng, chính là Tuyên Ảnh.
Tuyên Ảnh là vị thần duy nhất trong tất cả Thần tộc... Thậm chí là cả toàn bộ sinh linh, lực lượng không bị suy yếu.
Tuyên Ảnh rất nhanh liền bắt người trở lại.
Kia là Thông Thiên Thần Điện, nam tử đứng ở trước ao, trong ao có một con rồng, toàn thân trắng như tuyết, lúc này đang thoi thóp nằm sấp trong ao.
"Tuyên Ảnh."
Nam tử chuẩn bị rời đi quay đầu lại.
Hai mắt nhắm nghiền của Bạch Long trong ao từ từ mở ra, đối mặt với nam tử bắt mình trở lại, Bạch Long cũng không có oán hận, đáy mắt chỉ có thương xót.
"Ngươi bắt ta trở lại, cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
Nam tử xoay người, nhìn về phía Bạch Long kia: "Có ý gì?"
Bạch Long có chút khó khăn ngẩng đầu, thanh âm suy yếu: "Ngươi là thần Mộc hóa thân tồn tại từ thủa khai thiên lập địa, đứng ở bên ngoài pháp tắc... Bọn họ... Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng là... Là một con cờ trong kế hoạch."
Đây cũng là ký ức thuộc về Bạch Long, cũng không có quá nhiều chuyện liên quan tới Tuyên Ảnh.
Tuyến thời gian rất nhanh nhảy đến khi Thần Điện luyện hóa thành công, trưởng công chúa làm "người thủ hộ" Thần Điện, cùng tồn tại với Thần Điện.
Lúc này trưởng công chúa đã không có ý thức của mình, chỉ nhớ rõ chức trách của mình.
Nhưng không nghĩ tới trưởng công chúa cũng động tay động chân, cho nên khi đưa Thần Điện xuống hạ giới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trưởng công chúa vốn nên "thủ hộ" Thần Điện, rơi vào trạng thái ngủ say.
Thần Điện cũng không phải không có chủ nhân, mà là chủ nhân của nó chưa thức tỉnh.
Cho nên mọi người cho rằng Thần Điện là vật vô chủ, cũng không ai có thể nhận chủ.
Nhiều năm như vậy, Thần Điện cứ vậy lưu chuyển trong tay nhiều người khác nhau.
Không biết đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thân thể của trưởng công chúa rời khỏi Thần Điện, bị cá chạch nhặt được.
Thần ấn là của trưởng công chúa, trước khi nàng gặp chuyện, vừa phụng mệnh trấn thủ con sông này, cá chạch cũng là nhặt được tiện nghi.
Cho nên cá chạch thật sự chỉ là trùng hợp phạm tội.
Sơ Tranh cảm giác ánh sánh quanh thân cô, đang lôi kéo linh hồn cô, dường như muốn túm cô ra ngoài.
"..."
Tình huống thế nào đây!!
Đầu Sơ Tranh đau như bị kim châm, ý tứ muốn biểu đạt của cung điện truyền tới.
Trưởng công chúa lưu lại thân thể, nhưng hồn phách chạy trốn.
Mà cô chính là trưởng công chúa...
Bây giờ cô phải về trong thân thể kia, thực hiện chức trách của cô.
Mang theo Thần Điện, che chở những chủng tộc không phải người còn may mắn sống sót giữa thiên địa.
Sơ Tranh: "??"
Mi nói đùa gì thế!
Mi dựa vào cái gì mà nói ta là trưởng công chúa?
Cung điện truyền lời tới.
Mặc dù trưởng công chúa thoát khỏi Thần Điện, nhưng cũng bị thương nặng, mất đi ký ức, du đãng trong thiên địa.
Tận đến khi trong lúc vô tình nàng tiến vào thân thể này.
Ngươi nhớ vì sao ngươi lại tên là Sơ Tranh không?
Sơ Tranh: "..."
Tên của ta chính là như thế.
Cung điện vẫn còn tiếp tục.
Ngươi nhớ được cha mẹ của ngươi sao?
Trí nhớ của ngươi bắt đầu từ khi ngươi tiến vào thân thể này, ngươi hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc trước, ngươi chỉ nhớ rõ tên ngươi là Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Mặc dù rất muốn phản bác, nhưng mà... Hình như cái điện nhỏ nát này nói rất đúng.
Ký ức của nguyên chủ bắt đầu khi nàng ở Hàn Giang Thành, nàng từ đâu tới đây, cha mẹ là ai, hết thảy đều không rõ ràng.
Càng về sau bị chìm sông, Thần Điện cảm ứng được cô, lúc này mới tiến vào thân thể cô.
Nếu như cô không phải trưởng công chúa, Thần Điện căn bản sẽ không có phản ứng.
Nhưng bên trong kịch bản cũng không hề có chuyện này.
Sơ Tranh cảm thấy có thể là một loại phong ấn nào đó, có ở trong thân thể nguyên chủ, cho nên trong kịch bản Thần Điện không cảm ứng được.
Nhưng cô tới, có thể là vừa lúc phá hủy cái phong ấn kia, cũng có thể là Vương bát đản giở trò quỷ.
Tóm lại cuối cùng, Thần Điện cảm ứng được cô, mặt dày mày dạn muốn đi theo cô.
Sau đó còn không ngừng dẫn cô trở về trên cương vị của mình.
"..."
Thân thể này của cô đang dùng rất tốt, tại sao phải đổi!
Ai mà muốn tự nhiên tự đế đi thủ hộ một tòa cung điện nát chứ.
Ta không muốn!
Sơ Tranh bỗng nhiên rời khỏi ánh sáng, ánh sáng lóe ra muốn lần nữa dung nạp cô vào, Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh lui về phía sau.
Vị trí của ánh sáng có hạn, cuối cùng từ từ tiêu tán xuống.
Tuyên Ảnh đỡ Sơ Tranh: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Cưỡng chế vào cương vị." Đây là trái với luật lao động!!
"??"
Tuyên Ảnh nghe không hiểu lời này của Sơ Tranh.
Sơ Tranh sờ Tuyên Ảnh hai cái, hơi tỉnh táo hơn một chút.
Ánh sáng bên kia đã khôi phục lại như lúc ban đầu bọn họ tiến vào, nữ tử nằm ở bên kia vẫn tuyệt mỹ như cũ.
Sơ Tranh không giấu Tuyên Ảnh, nói lại chuyện vừa rồi cô trông thấy cho hắn nghe một lần.
Dù sao cũng từ Thần giới ra, Tuyên Ảnh rất nhanh liền hiểu được lời Sơ Tranh nói.
Thân thể này của cô cũng không phải là cô, mà thân thể chân chính của cô là người nằm bên kia.
Mà hắn...
Hắn là thứ gọi là thần Mộc hóa thân?
Đúng vậy, nếu như là gỗ, vậy không có trái tim... Cũng có thể sống được.
"Về sau chắc hẳn chàng cũng bị bắt lại." Sơ Tranh cá mè một lứa vỗ vỗ bả vai hắn: "Đại khái chàng cũng không nguyện ý, cho nên mới có một màn chúng ta trông thấy kia."