Hoàn cảnh của Nhan gia không giống như Thư Tuyển nghĩ lắm, bên trong rất sạch sẽ, đồ dùng trong nhà đều mới tinh.
Thư Tuyển cứ như vậy gặp phụ huynh, còn bị ép ở lại ăn cơm.
Cha Nhan trở về nghe thấy việc này, biểu cảm cũng một lời khó nói hết.
Cha Nhan hỏi Thư Tuyển bao nhiêu tuổi, làm gì, quen biết Sơ Tranh bao lâu rồi... Nhưng cũng không dám hỏi kỹ.
Cô con gái kia...
Vợ chồng bọn họ đều có chút rụt rè.
Thư Tuyển ngồi một lúc, không ở lại lâu lắm, đứng dậy cáo từ.
Chờ hắn đi rồi, mẹ Nhan mới ấp úng nói: "Đứa nhỏ này yêu sớm..."
"Con bé đã 18 tuổi rồi." Cha Nhan hút thuốc: "Cũng không tính là yêu sớm, chỉ là con bé vẫn còn đi học..."
Hai người lo lắng.
Cha Nhan lại hỏi một câu: "Đứa bé vừa rồi thế nào?"
"Nhìn có vẻ rất tốt." Mẹ Nhan nói: "Chỉ là đẹp quá đi thôi, sợ là..."
"Con gái của chúng ta cũng không kém." Cha Nhan bất mãn.
"Phải phải..."
Hai người đều không ngủ được, buổi tối lúc Sơ Tranh về, bọn họ vẫn còn đang ở phòng khách.
"Sao hai người chưa ngủ?"
"Con gái à, con qua đây, chúng ta nói với con chút chuyện." Mẹ Nhan vẫy tay gọi cô.
Sơ Tranh muốn đi lên xem Thư Tuyển một chút, nghe thấy lời này của mẹ Nhan, đành phải đóng cửa lại.
"Chuyện gì?"
Mẹ Nhan nhìn cha Nhan một chút, thấy cha Nhan không có ý lên tiếng, bà ấy chỉ có thể cân nhắc ngôn từ lên tiếng.
"Người bạn trai kia của con... con vẫn còn đi học, lúc này yêu đương, có phải sẽ ảnh hưởng đến thành tích của con không?"
Ngữ điệu của Sơ Tranh vẫn lạnh như trước đây: "Sẽ không."
"Ách..."
Mẹ Nhan trong nháy mắt không biết nên nói gì.
Bà ấy cũng không có nhiều văn hóa, không nói ra được đạo lý lớn gì.
Người ở chỗ này, hoặc bởi vì thành tích không tốt, hoặc bởi vì tiền, rất nhiều cô gái còn nhỏ tuổi đã phải gả cho người ta.
Nhưng mẹ Nhan cảm thấy, vẫn nên học lên cao hơn mới tốt.
Về sau không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa...
"Trong lòng con nắm chắc." Sơ Tranh nói: "Hai người không cần lo lắng, đi ngủ sớm một chút đi."
Sơ Tranh mang theo đồ vật trở về phòng.
Cha Nhan và mẹ Nhan ở phòng khách thở dài, một hồi lâu sau mới trở về phòng.
Sơ Tranh chờ đến lúc bên ngoài không có tiếng nữa, chuồn ra khỏi phòng, trực tiếp đi lên trên lầu.
Cô gõ cửa một cái.
Bên trong một hồi lâu sau mới mở cửa, gian phòng không bật đèn, Thư Tuyển toàn thân áo đen, cơ hồ dung nhập trong bóng tối.
Hắn vừa mở cửa ra, cổ tay liền bị người nắm chặt, người cũng bị đẩy vào bên trong theo.
Ầm!
Cửa phòng đóng lại, hơi thở quen thuộc xâm nhập tới.
-
Phía sau lưng Thư Tuyển chống lấy cửa, hai tay đỡ eo Sơ Tranh, một nụ hôn đã muốn mạng của hắn, lúc này đang ép trên bả vai Sơ Tranh thở.
Thư Tuyển chậm chậm: "Bạn nhỏ, hơn nửa đêm em còn dám đến, không sợ anh làm gì em sao?"
"Anh muốn làm gì?" Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc.
"Em cảm thấy thế nào?"
Thư Tuyển ấn người vào trong lồng ngực mình, để Sơ Tranh cảm nhận được thân thể nóng hổi của hắn, cùng với biến hóa của nơi nào đó.
"Em không có ý kiến, em trưởng thành rồi."
Thư Tuyển: "..."
Hắn thua rồi.
Cô không giống với các cô gái khác.
Làm sao có thể biết thẹn thùng và thận trọng là gì!
"Đừng lộn xộn." Thư Tuyển đè tay Sơ Tranh lại, thanh âm khàn khàn: "Anh hỏi em, em đi đâu vậy?"
"Làm ít chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện riêng."
"Không thể nói cho anh... Ưm..."
-
Thư Tuyển ở trong phòng tắm tắm nước lạnh nửa tiếng, lúc đi ra, Sơ Tranh đã nằm sấp trên giường hắn ngủ.
Thư Tuyển thở dài, đi qua cầm gối đầu, chuẩn bị đi ra ghế sofa bên ngoài ngủ.
"Thư Tuyển."
Sơ Tranh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt đang nhìn hắn.
"Ồn ào đến em sao?" Thư Tuyển đè ép thanh âm: "Em muốn về sao? Anh đưa..."
Sơ Tranh xoay người, vỗ vỗ bên cạnh, tự nhiên mời hắn: "Đi lên."
Thư Tuyển: "..."
"Bạn nhỏ, em muốn mạng của anh à?"
"Em muốn mạng của anh làm gì." Sơ Tranh thúc giục hắn: "Nhanh lên, không làm gì anh đâu."
"..."
Khóe miệng Thư Tuyển hơi co giật.
Em không làm gì anh, nhưng anh sợ anh làm gì em đấy!
Thư Tuyển kiên trì giữ vững ranh giới cuối cùng: "Anh ngủ bên ngoài cũng được, em nghỉ ngơi sớm một chút."
Ngủ chung với cô, Thư Tuyển cảm thấy mình sẽ ném mất nửa cái mạng.
Hắn không muốn chết.
Sơ Tranh mất kiên nhẫn, cô buồn ngủ muốn chết, cho nên trực tiếp đứng dậy, thô lỗ kéo Thư Tuyển lên, ôm hắn rồi nhắm mắt lại.
Ngủ một giấc mà thôi, lề mề cái quái gì!
Thư Tuyển: "..."
Thời tiết vốn đã nóng, lúc này Thư Tuyển cảm thấy như mình đang ôm một đám lửa, thiêu đốt đến toàn thân hắn khó chịu.
Thư Tuyển có chút gian nan nuốt một ngụm nước bọt, dưới đáy lòng mặc niệm tĩnh tâm chú.
Nhưng mà chỉ cần Sơ Tranh hơi động một cái, sợi dây cung kéo căng trong lòng Thư Tuyển lập tức đứt phựt.
Hắn cố gắng kéo căng dây cung kia về lần nữa.
Sau đó vòng đi vòng lại.
Muốn chết!!
-
Ngày hôm sau Sơ Tranh ngủ dậy, Thư Tuyển đã không còn ở trong phòng nữa, Sơ Tranh chậm rãi ra ngoài, Thư Tuyển ngồi ở phòng khách xem tivi.
Màn cửa trong phòng khách vẫn kéo đến kín kẽ như cũ, không lọt nửa phần ánh sáng, lúc này phòng khách chỉ có ánh sáng phát ra từ TV.
Ánh sáng lúc ẩn lúc hiện bao phủ chàng trai ngồi trên ghế sofa.
Cái TV này Sơ Tranh vẫn cho là trang trí cho đẹp mà thôi, dù sao tới đây thời gian dài như vậy, chưa từng thấy hắn mở bao giờ.
TV không mở âm, chỉ có thể nhìn phụ đề.
Bên trong phát tin tức liên quan tới tập thể nào đó bị tiêu diệt.
Thư Tuyển xem đến xuất thần, trên cổ đột nhiên trầm xuống, Sơ Tranh từ phía sau ôm lấy hắn, cằm đặt trên bả vai hắn, thanh âm chậm rãi vang lên: "Làm bữa sáng chưa?"
"Chuyện này có phải do em làm không?"
Sơ Tranh muốn nói sang chuyện khác: "Em đói."
"Sơ Tranh, đừng nói sang chuyện khác." Thần tình Thư Tuyển nghiêm túc: "Chuyện này có phải do em làm không?"
Sơ Tranh buông hắn ra, chống lên ghế sofa, rũ mắt nhìn hắn: "Phải thì sao, không phải thì sao."
Sơ Tranh không cho hắn cơ hội nói: "Chuyện đã kết thúc, anh có thể làm gì?"
Lời nói này còn nói một cách rất khiêu khích.
Thư Tuyển: "..."
Hắn có thể làm gì...
Đúng vậy, hắn còn có thể làm gì.
Những người này đã bị bắt, một tên cũng không để lại.
Kế hoạch của hắn còn chưa áp dụng, đã bị tuyên cáo chết yểu.
Loại cảm giác này, thật giống như... Bạn cố gắng ôn luyện ba năm để tham gia thi đại học, kết quả tới gần kỳ thi đại học, đột nhiên có người nói cho bạn biết, không cần thi nữa, bạn muốn học trường nào thì cứ học trường đó đi.
Thư Tuyển tắt TV: "Anh đi làm bữa sáng."
Hắn đứng dậy đi vào phòng bếp, Sơ Tranh đứng bên cạnh ghế sofa nhìn thân ảnh của hắn đi lại trong phòng bếp, mấy phút sau, Sơ Tranh đi qua, từ phía sau ôm lấy hắn.
Cơ thể Thư Tuyển hơi cứng đờ, một lát sau lại tiếp tục làm đồ ăn sáng như thường.
"Bạn nhỏ, ôm anh như thế, rất ảnh hưởng anh phát huy." Giọng nói của hắn không có dị thường gì.
Giọng nói của Sơ Tranh nhẹ nhàng chậm chạp: "Thư Tuyển, em thật sự có thể bảo vệ anh."
Thư Tuyển trầm mặc lật trứng trong nồi, mùi thơm lan tràn trong phòng bếp.
Hắn đột nhiên giơ một tay ra, kéo Sơ Tranh đến phía trước ôm: "Em như vậy sẽ làm cho anh cảm thấy anh là một người đàn ông rất vô dụng."
Sơ Tranh: "Đối với em anh hữu dụng là được."
Âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên trong nồi, Thư Tuyển thở ra một hơi: "Được rồi. Bạn nhỏ giúp anh lấy cái đĩa nào."
Chính như cô nói, chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ hắn còn có thể quay về làm lại một lần nữa sao?