Lúc Sơ Tranh tỉnh lại vẫn còn ở trong căn phòng kia.
Sơ Tranh sờ sờ trên dưới mình, còn tốt, chưa bị kéo đi hoả táng.
Trước tiên cô xem thời gian, vừa đến giờ tan tầm của cô... Cho nên Vương bát đản còn rất thức thời?
Sơ Tranh đau đầu bóp bóp mi tâm.
Ánh mắt liếc qua quét đến vòng tay đặt trên khoang trò chơi...
Vô dụng.
Tháo ra cũng vô dụng.
Vương bát đản vẫn có thể đưa cô vào như cũ.
Chẳng lẽ là cô nghĩ sai?
Hay là...
Sơ Tranh cầm vòng tay về, cô hơi suy tư, cuối cùng đeo trở lại trên tay.
Bất kể nói thế nào, vòng tay này đều có hiềm nghi trọng đại.
Sơ Tranh nhìn khoang trò chơi một chút, đứng dậy rời đi.
Hồ Thạc không ở biệt thự, những người còn lại thấy Sơ Tranh xuống, cũng không dám cản, nhìn thấy cô giẫm dép lào, quơ quần cộc rộng lớn kia, rêu rao rời đi.
Sơ Tranh trở lại Vấn Tiên Lộ, vừa vặn đến giờ Vấn Tiên Lộ chuẩn bị kinh doanh.
Các cửa hàng đều đang lục tục mở cửa, Sơ Tranh đi đến số 13 Vấn Tiên Lộ, một mình Tinh Kiều bưng mặt ngồi ở cửa ra vào, hình như có chút mờ mịt nhìn Vấn Tiên Lộ công việc bận rộn.
Liễu Trọng không ở bên cạnh cậu bé, có lẽ đang bận chuyện khác.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, chậm rãi dạo bước đi qua: "Đã thích ứng chưa?"
Tinh Kiều ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh, lập tức đứng lên, lãnh khốc trả lời: "Tạm được."
Trong mắt Sơ Tranh luôn thanh thanh lãnh lãnh, cô nhìn cửa hàng không có gì cả: "Em đóng cửa lại, tới chỗ tôi trước đi."
"Vì sao?"
Sơ Tranh chắp tay, làm tốt chức trách của người dẫn đường: "Nhóm khách hàng của Vấn Tiên Lộ cơ bản đều là sinh vật không biết, em mở cửa mà không có gì, sẽ gây phiền toái."
Có một số sinh vật không biết quả thực có bệnh, loại "dân chúng" tranh chấp này xử lý rất phiền.
Tinh Kiều hơi sửng sốt: "... Tới đây... Đều không phải người?"
"Có người." Sơ Tranh nói: "Nhưng nhiều hơn chính là sinh vật không biết sống nhờ."
Biểu cảm của Tinh Kiều có chút biến hóa, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Cậu đóng cửa lại, đi theo Sơ Tranh về.
Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, cũng không thấy cô làm gì, đèn bên trong tự động sáng lên.
Thứ Tinh Kiều nhìn thấy trước nhất là người giấy đứng ở quầy hàng, nó hướng về phía cổng cười đến quỷ dị.
Nếu như không nhìn mặt của nó, thì rất giống như một nhân viên cửa hàng đang đón khách.
Tinh Kiều không khỏi cảm thấy trong này có chút âm khí âm u, khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Tinh Kiều hít sâu một hơi, bước nhỏ đi vào, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía.
Trừ người giấy kia, và những nến hương giấy nến trên kệ, thì ngược lại không có vật kỳ quái gì khác.
"Ăn chưa?" Sơ Tranh hỏi cậu bé.
"... Chưa."
"Tôi cũng chưa." Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, chỉ huy cậu làm việc: "Em sang sát vách bưng hai bát mì về đây."
Tinh Kiều: "..."
Tinh Kiều rất nghe lời xoay người, đi sang cửa hàng sát vách.
Liễu Trọng không ở đây, nhưng người làm thuê thì có.
Nghe thấy là Sơ Tranh muốn, đối phương rất nhanh chuẩn bị xong, trực tiếp giúp cậu đưa tới cửa.
Đối phương không chịu đi vào, Tinh Kiều chỉ có thể bưng từng bát vào.
Tinh Kiều nhìn đến quầy hàng, người giấy vừa rồi không còn ở đó nữa... Mà đã đi tới bên cạnh Sơ Tranh.
Hai tay đặt trên bàn, đôi môi đỏ thẫm cười toe toét với cậu.
Giống như đang đợi ăn cơm.
Tinh Kiều cứng lại ở đó.
Người giấy này...
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, đang tùy ý trượt lên trên màn hình, dường như không chú ý tới người giấy.
Tinh Kiều nuốt một ngụm nước bọt, ép buộc mình trấn định đi qua, để mì lên bàn.
Sơ Tranh đóng màn hình ảo lại, cũng không để ý tới người giấy kia, lấy bát mì tới, bắt đầu ăn.
Tinh Kiều bưng bát của mình, đặt ở đối diện người giấy.
Cậu cũng không dám ngồi bên cạnh.
"Chị... thứ bên cạnh..."
"Đừng quản nó." Sơ Tranh tùy ý nói.
Tinh Kiều: "..."
Thứ kia chắc là không có nguy hiểm.
Nghĩ như vậy, Tinh Kiều liền buông lỏng hơn không ít.
"Đối với chuyện cha mẹ em qua đời ngoài ý muốn, em hiểu bao nhiêu?"
Nhắc tới cha mẹ mình, biểu cảm lãnh khốc của Tinh Kiều lập tức mềm nhũn.
"Em... Biết không nhiều."
Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Những việc này, bọn họ sẽ không nói với cậu.
Tinh Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Đoạn thời gian xảy ra chuyện kia, cha em rất bất an, em có thể cảm giác được."
"Còn gì nữa không?"
Tinh Kiều nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Sơ Tranh không hỏi ra thứ gì hữu dụng, ra hiệu Tinh Kiều mau chóng ăn đi.
Tinh Kiều còn chưa ăn xong, đột nhiên cảm giác được giấy thông hành trên người cậu hơi nóng lên.
Cậu lấy giấy thông hành kia ra.
Đồ án trên giấy thông hành đang phát ra ánh sáng.
Tinh Kiều theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Có biến cần em xử lý."
"..."
Hai mắt Tinh Kiều tràn đầy luống cuống, căn bản không biết xử lý như thế nào.
Sơ Tranh thở dài dưới đáy lòng, đi sang sát vách tìm Liễu Trọng.
Kết quả được người làm thuê báo cho Liễu Trọng đi ra ngoài rồi, bây giờ còn chưa trở về.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, giẫm lên cánh cửa suy nghĩ một lát, bảo Tinh Kiều ra.
Liễu Trọng không ở đây, đứa nhóc này chưa từng làm nhiệm vụ nào cả, nếu cô không đi theo, thì nó cũng chỉ có thể ngỏm củ tỏi.
Sau đó cô còn phải đi tìm người kế nhiệm tiếp theo.
Chuyện này rất phiền phức!
Tinh Kiều đi từ bên trong ra, chỉ qua có một lát như vậy, đường đi mới vừa rồi còn quạnh quẽ, lúc này lục tục có người.
Chỉ nhìn như vậy, thì cũng không có gì khác biệt so với chợ đêm.
Ồn ào náo động, náo nhiệt, phồn hoa...
Nhưng Tinh Kiều có thể trông thấy thứ trong những thân thể sống sờ sờ kia.
Tinh Kiều kéo căng khuôn mặt nhỏ đi ra ngoài.
Sơ Tranh cũng không đóng cửa, mặc cho cửa mở ra, dẫn cậu bé đi về số 13.
Tinh Kiều quét thẻ đi vào, Sơ Tranh đưa cậu tới trước cái gương.
Sơ Tranh giống như đại lão dùng chân đạp đạp tấm gương: "Truyền tống."
Trên gương hiển hiện lên một dấu chấm than màu đỏ cực lớn, còn có máu chảy xuống nữa.
Sau đó là một đống chữ thể hiện sự tức giận.
"Nhanh lên." Sơ Tranh lại đạp một cước.
Tấm gương cà ra mấy trang chữ kháng nghị, Sơ Tranh thờ ơ, cũng nhấc chân muốn tiếp tục đạp.
Lúc này mặt gương mới có biến hóa, mặt gương trong suốt bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, một vòng rồi một vòng khuếch tán ra ngoài, tận đến khi khuếch tán hết toàn bộ mặt gương.
Sơ Tranh thô lỗ xách cổ áo Tinh Kiều, đẩy cậu bé vào trong gương.
Tinh Kiều theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà cậu cũng không đụng vào tấm gương, cả người đột nhiên truyền đến cảm giác mất trọng lượng, sau đó không khí mới mẻ không giống với Vấn Tiên Lộ tràn vào phổi, hạt mưa li ti bay xuống.
Tinh Kiều mở mắt ra, phát hiện mình bị người xách, đang chậm chạp rơi xuống đất.
Nơi này hẳn là một công viên, bởi vì trời mưa, nên cho dù thời gian còn sớm cũng không nhìn thấy một người nào.
Cậu cứ... như thế mà đến một nơi khác?
"Nhìn giấy thông hành của em." Một tay Sơ Tranh cầm một chiếc ô không biết lấy từ đâu ra, một tay tùy ý đút trong túi, giọng nói xâm nhiễm mưa bụi, lộ ra mấy phần ý lạnh.
Cho dù trải qua chuyện như vậy, Tinh Kiều vẫn xem như bình tĩnh.
Cậu kiểm tra giấy thông hành của mình, trên đồ án có một điểm đỏ đang lóe lên, cậu rất nhanh liền thông qua điều chỉnh phương hướng của mình để xác định, giấy thông hành có thể dùng như bản đồ.
Sơ Tranh rũ mắt nhìn Tinh Kiều.
Tinh Kiều đã phân rõ phương hướng, nện bước nhỏ chân ngắn đi sang bên kia.
Thân ảnh nho nhỏ, lúc này nhìn qua có mấy phần cô độc và dũng cảm.
Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại, che ô chậm rãi theo sau.