Tuyên quý phi, chính là phi tử mà Nhiếp Chính Vương nhét cho Tiểu Hoàng Đế
Nói là phi tử, kỳ thật cũng chỉ chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Tiểu Hoàng Đế, cùng Tiểu Hoàng Đế chơi đùa.
Những chuyện khác, vị Tuyên quý phi này tạm thời còn chưa làm được.
Xuất thân của Tuyên quý phi cũng không kém, bằng không thì cho dù Nhiếp Chính Vương ủng hộ thế nào, cũng không thể để ả tiến cung làm quý phi được.
Tiểu Hoàng Đế nghe nói là Tuyên quý phi gọi đi, lửa giận liền nguôi hẳn đi.
"Trẫm hỏi ngươi, trong cung của mẫu hậu, vì sao không đưa đồ đựng băng tới hạ nhiệt độ?"
Đáy lòng phó giám kêu khổ không thôi.
Vì sao lúc này Thường công công lại đến chỗ Tuyên quý phi chứ.
Phó giám kiên trì trả lời: "Bẩm Bệ hạ, Tuyên quý phi... bên kia nói nóng, băng vốn định đưa đến An Ninh cung, đều... Đưa qua."
Số lượng phân phối của từng cung đều được phân chia rõ ràng.
Loại dụng cụ như đồ đựng băng này có dụng cụ dư thừa để dự bị, nhưng Tuyên quý phi sợ nóng.
Mỗi cung điện đều phải mang lên, dự bị lấy hết rồi vẫn còn chưa đủ.
Băng vốn định đưa đến An Ninh cung, cũng bị Tuyên quý phi nửa đường cướp đi.
Khoảng thời gian này Tiểu Hoàng Đế không đến An Ninh cung, ngày nào cũng chạy đến chỗ Tuyên quý phi.
Thái Hậu lại là người không quyền không thế, người phía dưới cũng mượn gió bẻ măng, tự nhiên muốn lấy lòng Tuyên quý phi, việc này liền đè xuống, chuẩn bị chờ làm được loại mới rồi đưa tới.
Ai biết còn chưa đưa tới, Tiểu Hoàng Đế đã hỏi tới trước.
Tiểu Hoàng Đế không nghĩ tới là như thế, biểu cảm có chút xấu hổ, đành phải quát phó giám phía dưới: "Sao các ngươi lại để nàng lấy đi?"
Lấy đi cũng không biết nhanh chóng đưa cái mới tới à!!
Phó giám hoảng sợ: "Bệ Hạ, là Tuyên quý phi khăng khăng phải lấy được... Phái người trực tiếp tới lấy."
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Mặc kệ Tuyên quý phi là loại tồn tại gì, bây giờ ả cũng là nữ nhân của Hoàng Đế, cũng là phi tử duy nhất của Hoàng Đế.
Hoàng Đế còn tốt với ả như vậy, bọn họ nào dám cản chứ?
Tiểu Hoàng Đế cẩn thận nhìn Sơ Tranh một chút: "Mẫu hậu, Tuyên tỷ..."
Dương Đức công công tằng hắng một tiếng.
Tiểu Hoàng Đế nhấp môi dưới, sửa miệng: "Mẫu hậu người đừng nóng giận, nhi thần lập tức cho người chuyển từ trong cung của nhi thần đến."
Tiểu Hoàng Đế cẩn thận nhìn trộm Sơ Tranh.
Mẫu hậu của cậu hình như không thích Tuyên quý phi lắm...
Mỗi lần bọn họ chạm mặt nhau, mẫu hậu vốn bình dị gần gũi, lập tức sẽ trở nên rất kỳ quái.
Hơn nữa cuối cùng bọn họ đều tan rã trong không vui.
Trên mặt Sơ Tranh không có chút giấu hiệu tức giận nào, giọng điệu lãnh đạm tùy ý: "Hoàng Đế, ngươi phải hiểu được một đạo lý."
Tiểu Hoàng Đế không thích nghe đạo lý lắm.
Từ lúc cậu ngồi lên hoàng vị, người bên cạnh luôn luôn giảng đạo lý cho cậu nghe.
Nhưng cậu không muốn nghe.
Chưa có ai từng hỏi cậu có nguyện ý ngồi vào vị trí này hay không.
Tiểu Hoàng Đế xoay xoay mông, không phản nghịch: "Mẫu hậu, đạo lý gì?"
"Thứ không phải của nàng, thì không thể lấy." Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh: "Ngươi là Hoàng Đế, trong cung này tất cả mọi thứ đều là của ngươi, chứ không phải của nàng."
"Nhưng Tuyên quý phi quản lý hậu cung..."
Sơ Tranh hững hờ nhìn cậu một cái.
Lời phía sau của Tiểu Hoàng Đế không khỏi không dám nói ra.
Lúc này Sơ Tranh mới tiếp tục nói: "Vậy thì nàng càng không thể vì tình riêng mà làm trái luật pháp, chỉ lo cho mình. Quản lý hậu cung, phải chiếu cố toàn bộ hậu cung, ngay cả chỗ ta nàng cũng dám không đưa tới, trưởng ấu tôn ti đều không biết rõ ràng, ngươi cảm thấy nàng có thể thay ngươi chưởng quản hậu cung?"
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Dương Đức hơi kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.
Thiếu nữ tựa trong ghế, cung trang tinh tế xa hoa, nổi bật lên bộ dáng tinh xảo xinh đẹp của thiếu nữ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tự mang quý khí.
Đó không phải là ưu nhã quý khí từ vọng tộc trạch viện ra.
Mà là một loại khí thế tự phụ bễ nghễ thiên hạ.
Tình huống này, hoàn toàn không cần ồn ào, Thái Hậu toàn thắng!
Dương Đức nhìn Tiểu Hoàng Đế, quả nhiên Tiểu Hoàng Đế bị Sơ Tranh nói đến không thể phản bác nổi.
Trưởng ấu tôn ti, đây là lễ nghi cơ bản.
Nữ tử trước mặt này, cho dù tuổi tác lớn chỉ tầm bằng Tuyên quý phi, nhưng cô cũng là Thái Hậu, là trưởng bối.
"Mẫu hậu, nhi thần biết rồi. Nhi thần sẽ bảo Tuyên quý phi tới bồi tội với mẫu hậu."
Tiểu Hoàng Đế ngừng một chút, lại quay đầu phân phó: "Cho người đến chỗ Tuyên... quý phi, lấy đồ đựng băng thuộc về cung của mẫu hậu về."
Dương Đức công công lập tức sai người đi làm.
Tiểu Hoàng Đế: "Mẫu hậu, người xem như vậy được chứ?"
Sơ Tranh tùy ý gật đầu, cũng không có ý tứ truy cứu: "Chuẩn bị đồ ăn."
Tiểu Hoàng Đế còn muốn thay Tuyên quý phi giải thích hai câu, Sơ Tranh lại không có ý định nghe.
Thế này khiến Tiểu Hoàng Đế một hơi nén về.
Dương Đức công công còn tưởng rằng Thái Hậu sẽ thừa cơ chỉnh lý Tuyên quý phi, sau đó lại cùng Bệ Hạ náo lên, không nghĩ tới cô không hề có chút ý định làm vậy.
Không chỉ khí thế thay đổi, người cũng thay đổi.
Dương Đức công công lấy lại tinh thần, ra hiệu phó giám đang quỳ lui xuống, ông cũng đi theo ra chuẩn bị đồ ăn.
Tiểu Hoàng Đế nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh cầm quạt tròn đong đưa, có chút tùy ý lật một quyển sách.
Tiểu Hoàng Đế ngồi một hồi, đi ôm sổ con đến, ngồi bên cạnh xem.
"Mẫu hậu, người cảm thấy cái này, ta nên phê thế nào?"
"Tự phê." Ta đã sớm biết ngươi là đến tìm người phê sổ con cho ngươi mà!! Ngây thơ, ta mới không giúp ngươi đâu!
"Ta không hiểu..."
"Không hiểu thì học." Hoàng Đế thành thục đều tự phê sổ con!
"..."
Tiểu Hoàng Đế ngồi trở lại, cầm bút chống đỡ mi tâm, bộ dáng như sống không còn gì lưu luyến.
Nếu là Tuyên tỷ tỷ...
Tiểu Hoàng Đế vừa nghĩ được mấy chữ như thế, bên cạnh có một cánh tay vươn ra, lấy sổ con cậu đang đè đi.
"Mẫu... hậu?"
Sơ Tranh tùy ý nhìn nội dung trên sổ con.
Chính là một đại thần cáo trạng một đại thần khác, nhưng mà cũng không phải là đại sự gì, chính là khoảng cách hai nhà gần nhau, cho nên cãi cọ các kiểu.
Bây giờ loại chuyện vớ vẩn này cũng phải kéo tới trước mặt Hoàng Đế à.
"Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, cũng cần một Hoàng Đế như ngươi hỏi đến?" Sơ Tranh đập sổ con về: "Bắt đại thần này viết kiểm điểm, không thể ít hơn hai ngàn chữ."
"A..."
Thế này cũng được?
"Nếu bọn họ hỏi ngươi vì sao, ngươi cứ nói là ảnh hưởng tình cảm đồng liêu, phải sống chung một cách tốt đẹp."
Sơ Tranh há miệng liền nói hươu nói vượn.
"..."
Tiểu Hoàng Đế nghe đến hơi sửng sốt.
Thật lâu sau mới nâng bút viết dựa theo lời Sơ Tranh nói.
Sơ Tranh xem mấy cuốn sổ con, phát hiện đều là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Đường đường là Hoàng Đế một nước, thành ủy viên hội bác gái, nói ra không biết bao nhiêu người cười rớt hàm.
Nhưng mà ngẫm lại, cho dù thật sự mang chuyện quốc gia đại sự lên bàn, thì có lẽ thằng nhóc trẻ trâu này cũng không biết nên xử lý thế nào.
Những sổ con này, đều do Nhiếp Chính Vương tuyển chọn tỉ mỉ ra.
Gã muốn chính là một Hoàng Đế phế vật.
Không cần Hoàng Đế chân chính quan tâm triều chính.
Quả thực là dụng tâm hiểm ác!
"Mẫu hậu, cái này..."
"Chém đầu."
"... Có phải quá hung tàn rồi không?"
"Vậy thì sung quân biên cương."
"..."
Tố Tuyết nhìn về phía Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế bên kia.
Tiểu Hoàng Đế sầu mi khổ kiểm múa bút thành văn, Sơ Tranh khí định thần nhàn ở bên cạnh chỉ điểm giang sơn.
Lâu lắm rồi Tố Tuyết không nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ như thế.
Nhưng đoạn đối thoại lại làm Tố Tuyết có chút hãi hùng khiếp vía.
Đây là chém đầu, rồi còn sung quân biên cương.
Phạm tội gì?
Về sau khi Tố Tuyết tới thu thập mới biết được, chính là một con chó...