"Bệ Hạ." Tuyên quý phi nhún người hành lễ, ánh mắt lại không nhịn được liếc qua phía Dung Thí.
Nhưng mà người sau an tĩnh đứng đó, bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống, dường như căn bản không chú ý tới ả.
"Tuyên quý phi, ngươi đến rất đúng lúc." Tiểu Hoàng Đế không hề mang ý cười tiếp đón giống như lúc trước, mà giống như ông cụ non nghiêm mặt.
Đáy lòng Tuyên quý phi hơi lộp bộp một chút.
Xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Tuyên quý phi liếc qua nam nhân thân thể thẳng tắp, dung mạo tuấn mỹ kia, nhỏ giọng hỏi: "Bệ Hạ, có chuyện gì sao?"
Tiểu Hoàng Đế nói đâu ra đấy: "Là liên quan tới Hoàng tỷ của trẫm, công chúa Ngọc Điệp."
Trong lúc nhất thời Tuyên quý phi không nhớ được công chúa Ngọc Điệp là ai.
Trong số công chúa ả từng gặp, hình như không có ai tên là Ngọc Điệp...
Tuyên quý phi thực sự nghĩ không ra, đành phải mập mờ hỏi: "Bệ Hạ, xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Hoàng Đế nhìn Dương Đức công công một chút.
Dương Đức công công hiểu ý, nói lại chuyện từ đầu chí cuối một lần.
Trong cung lớn như vậy, cho dù là chủ tử, không được sủng ái, cũng sẽ bị khi phụ, Tuyên quý phi không cảm thấy kỳ quái.
Ả nghe xong còn chưa kịp phản ứng tại sao lại muốn nói chuyện này với mình, chỉ là trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy nữa sao, đám nô tài này to gan đến thế à? Đường đường là công chúa, sao có thể bị đối xử như thế, Bệ Hạ không thể tha cho bọn họ."
Dương Đức công công thở dài.
Vị Tuyên quý phi này có chút tâm cơ, nhưng đáng tiếc tuổi còn nhỏ, vẫn còn dừng lại trên suy nghĩ của tiểu cô nương.
Tùy hứng làm bậy, xử sự cũng không đủ khéo đưa đẩy.
Nếu không phải hậu cung này trống rỗng, thì kiểu người như Tuyên quý phi, sẽ sống không quá một tập.
Nhiếp Chính Vương chọn người như vậy tiến cung, cũng là thấy Tiểu Hoàng Đế tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt.
Tiểu Hoàng Đế nhíu mày: "Tuyên quý phi, bây giờ ngươi quản lý hậu cung, những việc này, ngươi cũng không phát hiện sao?"
Tuyên quý phi bỗng nhiên giật mình một cái.
Đúng rồi.
Ả đã quên mất chuyện này.
Trước đó người quản lý hậu cung vốn là Thái Hậu.
Là ả thừa dịp Tiểu Hoàng Đế và Thái Hậu mâu thuẫn với nhau, dỗ dành Tiểu Hoàng Đế, cướp quyền quản lý tới.
Nhưng bởi vì Tiểu Hoàng Đế không có phi tần khác, bình thường ả chỉ xem sổ sách, những chuyển còn lại thì không cần ả làm gì.
Nói trắng ra là, ả căn bản không hề quản.
Tuyên quý phi vội vàng quỳ xuống: "Bệ... Bệ Hạ, chuyện này thần thiếp không biết rõ."
"Vậy ngươi quản lý hậu cung kiểu gì!"
Tuyên quý phi giải vây cho mình: "Bệ Hạ, trong cung sự vụ phức tạp, thần thiếp vừa tiếp nhận, còn chưa chú ý được đầy đủ các mặt."
"Nếu không chú ý được đầy đủ, vậy thì vẫn nên làm phiền mẫu hậu quản đi."
Tuyên quý phi: "??"
Tiểu Hoàng Đế nghĩ nghĩ về tác phong của phụ hoàng mình lúc trước, nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Ngươi ở trong cung cẩn thận kiểm điểm lại đi."
Tuyên quý phi: "???"
"Bệ Hạ..."
Tiểu Hoàng Đế phất tay: "Ngươi đi xuống trước đi."
Tuyên quý phi đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, cả người vẫn còn đần độn.
Ả làm cái gì?
Tại sao lại bị tước đoạt quyền rồi?
"Nương nương..." Xuân Tú cẩn thận kêu một tiếng.
"Gần đây Tiểu... Bệ Hạ cùng cái kia... Thái Hậu rất thân cận?" Tuyên quý phi cắn răng nghiến lợi hỏi.
Xuân Tú chần chờ nói: "Nghe nói Bệ Hạ thường xuyên đến chỗ Thái Hậu."
Trước đó nàng ta từng nhắc nhở nương nương.
Nhưng mà vô dụng.
Nương nương không nghe, cảm thấy Tiểu Hoàng Đế rất dễ dụ, ả lừa gạt chút là xong.
Tuyên quý phi siết chặt khăn tay, dùng sức nhéo nhéo: "Chuyện này chắc chắn là nàng ta giở trò quỷ!!"
Tuyên quý phi trực tiếp chụp nồi lên đầu Sơ Tranh.
Bệ Hạ làm sao mà biết những chuyện về công chúa Ngọc Điệp kia chứ!!
Chắc chắn là nàng cáo trạng.
"Nương nương, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Bản cung có thể cướp được một lần, thì tự nhiên có thể cướp được lần thứ hai." Tuyên quý phi tự tin nói: "Sợ cái gì, bản cung còn không đấu lại nàng chắc?"
"..."
Xuân Tú không nói chuyện.
Nàng ta cảm thấy vị Thái Hậu kia không giống như lúc trước.
"Xuân Tú, ngươi giúp bản cung nghe ngóng xem, người trong Ngự Thư Phòng vừa rồi là ai."
Xuân Tú không biết Tuyên Quý phi nghe ngóng chuyện này làm gì, nhưng vẫn rất nhanh đưa tin tức nghe ngóng được trở về.
"Là Dung tướng quân."
Con ngươi Tuyên quý phi sáng lên: "Chính là Dung tướng quân trước kia đánh thắng trận, khải hoàn hồi triều đó à?"
Xuân Tú gật đầu: "Dạ."
Tuyên quý phi chưa từng thấy vị Dung tướng quân kia, nhưng tin tức thì từng nghe qua.
Nghe nói năm nay hắn mới hai mươi sáu.
Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế này...
Quan trọng nhất là dáng dấp còn anh tuấn như vậy.
"Nương nương, mẫu phi của vị công chúa Ngọc Điệp kia, là cô cô của Dung tướng quân."
"Cái gì?"
-
Sơ Tranh nghe nói Tiểu Hoàng Đế muốn trả lại quyền quản lý hậu cung cho mình, bị dọa đến xém chút đánh chết đứa nghịch tử này.
Mẫu hậu của ngươi dễ dàng lắm sao?!
Thằng con bất hiếu nhà ngươi!
Làm mẹ của một đứa con trai tiện nghi như ngươi, bây giờ còn phải quản lý toàn bộ hậu cung.
Người mẹ nó bị điên rồi à!
"Không làm."
"Vì sao chứ mẫu hậu?" Tiểu Hoàng Đế mở to đôi mắt to, vô tội hỏi.
"Ai gia muốn bảo dưỡng tuổi thọ, không nên vất vả." Sơ Tranh bắt đầu nói hươu nói vượn.
"Nhưng mà mẫu hậu... Người cũng chỉ lớn hơn nhi thần vài tuổi thôi mà." Tiểu Hoàng Đế yếu ớt nói.
Sơ Tranh trừng Tiểu Hoàng Đế một cái.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại, chững chạc đàng hoàng cường điệu: "Tuổi tâm lý của ta lớn."
Tiểu Hoàng Đế: "..."
Sơ Tranh từ chối quản lý hậu cung.
Tiểu Hoàng Đế sầu mi khổ kiểm: "Vậy làm sao bây giờ? Nhi thần đã bảo Tuyên quý phi trả Phượng Ấn về rồi."
Sơ Tranh trầm ngâm một lát, nghiêm túc đề nghị: "Bằng không thì ngươi cưới thêm hoàng hậu đi?"