Sơ Tranh chưa từng thấy những tri phủ khác ở thế giới này.
Nhưng mà Đinh phủ này, tuyệt đối là lớn đến quá mức.
Đường đi vào cũng là một đoạn đường thật dài.
Đồ đạc bày biện trong phủ, không phải vật hiếm thì chính là đáng tiền.
Dung Thí trông thấy những thứ này cũng mắt nhìn thẳng, không có ý định phát biểu cái nhìn gì.
"Mấy vị, mời ngồi." Có lẽ Đinh đại nhân biết Sơ Tranh là người làm chủ, lúc này đều ân cần vây quanh Sơ Tranh: "Cô nương, đến, mời ngài."
Tiểu Hoàng Đế bị Tố Tuyết dắt, quay cái đầu nhỏ nhìn ra xung quanh.
Cậu từng đến phủ thừa tướng.
Phủ thừa tướng cũng không khoa trương như vậy...
Đinh đại nhân này có tiền như vậy sao?
Tiểu Hoàng Đế cảm thấy Đinh đại nhân này chắc chắn là một tên tham quan!
Chuyện này không thể được!
Tiểu Hoàng Đế lạch cạch lạch cạch chạy đến bên Sơ Tranh, Đinh đại nhân thấy cậu là đứa bé, còn cười ha hả khen cậu đáng yêu.
"Nương."
Đinh đại nhân trực tiếp cứng đờ tại chỗ.
Cái quái gì vậy?
Tiểu cô nương này nhìn qua mới bao tuổi?
Ông ta cho rằng hai người này là tỷ đệ.
Kết quả đứa bé con này há miệng liền gọi nương?
"Làm gì?"
Tiểu Hoàng Đế tiến đến bên tai Sơ Tranh, nói nhỏ nửa ngày.
Đinh đại nhân không biết bọn họ đang nói gì, đáy lòng càng cảm thấy đám người này quỷ dị.
Ông ta lấy lại bình tĩnh, cho người dâng trà lên.
"Đồ ăn vẫn đang chuẩn bị, cô nương và tiểu công tử chờ một lát."
Tiểu Hoàng Đế leo đến cái ghế bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống, ngoan ngoãn lại tò mò nói: "Đinh đại nhân, tòa phủ đệ này của ngươi rất đẹp nha."
"Ha ha ha, tiểu công tử thích không?"
Tiểu Hoàng Đế chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "Thích nha, có phải rất đáng tiền không?"
"Cũng tạm, cũng tạm." Đinh đại nhân còn rất khiêm nhường: "Cũng là bình thường lúc không có chuyện gì làm thì tùy tiện làm, không đáng giá bao nhiêu tiền."
Tiểu Hoàng Đế ỷ vào mình tuổi còn nhỏ, hỏi chuyện này một chút chuyện kia một chút.
Đinh đại nhân thấy Sơ Tranh đều không có ý định lên tiếng, đành phải nói chuyện với Tiểu Hoàng Đế.
Nước trà đưa ra, không có một ai từng chạm vào.
Ánh mắt Đinh đại nhân chìm xuống, trên mặt lại cười đến càng hòa ái dễ gần hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hạ nhân tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Đinh đại nhân lập tức dẫn bọn họ đi qua.
Đinh Vũ cũng ở đó, đứng ở bên cạnh, không nói lời nào cũng không có biểu tình gì.
"Mời ngồi, mời ngồi..."
Người ngồi xuống chỉ có Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế, Tố Tuyết và Dung Thí đều đứng.
"Thế này..."
Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút: "Đứng đấy làm gì, ngồi đi."
Sơ Tranh ra lệnh, Tố Tuyết và Dung Thí không tiện tiếp tục đứng đấy, dồn dập ngồi xuống.
Đinh đại nhân lập tức xuất ra dáng vẻ của chủ nhà.
Cho dù không ai tiếp lời ông ta, thì ông ta cũng có thể nói được một tràng dài.
"Nói ra thật xấu hổ, thằng nghiệt tử này của ta vì nương nó mất sớm, bình thường ta cũng bận rộn quá, không có thời gian quản nó, thật hổ thẹn hổ thẹn."
"Hổ thẹn thì làm được gì." Sơ Tranh bất thình lình nói tiếp.
"..." Đinh đại nhân cứng đờ: "Đúng... Đúng vậy, về sau ta nhất định sẽ nghiêm túc quản giáo, sẽ không tiếp tục phát sinh loại chuyện này nữa đâu."
Đinh đại nhân bưng chén rượu lên: "Đinh mỗ kính mấy vị một ly, xin được nhận lỗi với mấy vị."
Sơ Tranh giơ tay sờ đến chén rượu.
Đinh đại nhân nhìn động tác của cô.
Nhưng mà một giây sau, Sơ Tranh liền thu tay lại: "Đinh đại nhân, ngươi muốn làm gì, không bằng nói thẳng đi."
"Đinh mỗ chỉ muốn nhận lỗi với mấy vị..."
"Lời này ngươi tin?" Sơ Tranh chống lấy mép bàn, đầu ngón tay sờ chén rượu kia: "Đinh đại nhân, ngươi không độ lượng như vậy chứ."
Biểu cảm của Đinh đại nhân cứng ngắc trong một nháy mắt, một lát sau lại khôi phục tự nhiên: "Khuyển tử làm sai chuyện, ta thân là phụ thân, phải xin lỗi."
Ngón tay thon dài trắng nõn của Sơ Tranh bưng chén rượu kia lên.
Chén rượu trắng như men sứ, làm tôn lên ngón tay của cô càng thêm xinh đẹp hơn.
Đinh đại nhân cho là Sơ Tranh muốn uống, ai biết cô đột nhiên đưa chén rượu kia qua: "Đinh đại nhân, chúng ta đổi chén rượu."
"..."
Khóe miệng Đinh đại nhân hơi co giật: "Rượu đều giống nhau, cô nương hoài nghi ta..."
"Đinh đại nhân, mời."
Cô gái vẫn ngồi, mặt mày lãnh đạm giơ chén rượu kia, lại tự dưng đem đến cho người ta một loại cảm giác áp bách.
Đáy lòng Đinh đại nhân phun lên một trận cảm giác khủng hoảng cổ quái.
Ông ta nhận lấy chén rượu kia của Sơ Tranh.
Bàn tay Sơ Tranh khẽ lật một cái, ra hiệu ông ta uống trước.
Đinh đại nhân nắm lấy chén rượu, ánh mắt nhìn Sơ Tranh dần dần âm trầm.
Bốp ——
Chén rượu bị ném xuống đất.
Bên ngoài phòng rầm rầm tràn vào một đám người, bao vây bọn họ lại.
Đinh đại nhân phất tay áo ngồi xuống, làm gì còn nửa phần hòa ái như vừa rồi, chỉ còn lại hung ác nham hiểm: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vốn muốn dùng chút thủ đoạn ôn hòa, để mấy vị bớt phải chịu khổ đi một chút, mấy vị không phối hợp, vậy thì đừng trách Đinh mỗ."
Sơ Tranh rất trấn định.
Dung Thí không có phản ứng gì, hiển nhiên cũng không để những người của Đinh đại nhân này vào mắt.
Chỉ có Tiểu Hoàng Đế và Tố Tuyết, biểu hiện của hai người rất giống người bình thường.
"Ngươi làm càn!"
Tiểu Hoàng Đế chỉ vào Đinh đại nhân.
"A." Đinh đại nhân cười lạnh: "Khi mấy vị đến đây, không hỏi thăm nghe ngóng xem đây là nơi nào à?"
Tiểu Hoàng Đế tức giận mắng: "Nơi nào? Còn có vương pháp nữa không!"
Đinh đại nhân chỉ chỉ lên trời: "Ở đây, ta chính là vương pháp."
Sơ Tranh: "Ngươi cũng xứng?"
Chỉ bằng người mà cũng dám xưng vương pháp?
Vương pháp cũng sắp bị hù chết nha.
Đinh đại nhân: "..."
Đinh đại nhân bị nghẹn họng, sắc mặt tái xanh.
"Xứng hay không, cô nương rất nhanh sẽ biết..."
Ầm!
Một bàn thịt rượu, toàn bộ bị hất xuống đất.
Đinh đại nhân bị cái bàn đụng đến ngã ngồi trên mặt đất, lúc này chật vật nằm trong một đống nước canh.
Mà kẻ đầu têu, đang chậm rì rì đứng lên, từ trên cao nhìn xuống ông ta.
Ánh mắt kia lạnh như dao.
Làm cho lòng người phát lạnh.
"Bắt bọn họ lại!"
Đinh đại nhân kịp phản ứng, cơ hồ là gầm thét hô to một tiếng.
-
Khi Cấm Vệ quân đuổi tới, những người có thể đánh trong Đinh phủ đều đã nằm bò.
Cấm Vệ quân đột nhiên xông tới, Đinh đại nhân và Đinh Vũ nằm dưới đất đều cực kỳ đần độn.
Cấm Vệ quân trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiểu Hoàng Đế.
Đinh đại nhân: "..."
Bệ... Hạ?
Tại sao Bệ Hạ lại ở đây? Sao ông ta không nhận được một chút tin tức nào cả?
Đinh đại nhân hậu tri hậu giác nhớ tới, sơn trang nghỉ mát ở ngay chỗ của bọn họ.
Những năm qua khi người trong cung tới, Đinh đại nhân đều rất giữ quy củ.
Nhưng mà thời gian trôi qua, người trong cung cũng không đến nữa.
Đinh đại nhân vốn cho rằng năm nay người trong cung không đến.
Ai biết...
Bệ Hạ không chỉ tới.
Mà còn không thông báo cho những quan địa phương như bọn họ.
Đinh đại nhân lắc lắc cái cổ cứng ngắc, nhìn về phía nữ tử ngồi bên cạnh Tiểu Hoàng Đế.
Đây là Bệ Hạ, vậy nàng là ai?
Có thể được Bệ Hạ tôn xưng một tiếng nương... Đây chẳng phải là... Thái Hậu sao?
Nghĩ tới đây.
Hai mắt Đinh đại nhân lật một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đinh Vũ cũng không khá hơn chút nào, thấy cha mình đã hôn mê, cũng mặc kệ mình có muốn ngất hay không, trước tiên hôn mê đã rồi nói.
Dung Thí sẽ xử lý những người này, chuyện về sau, không cần Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế quan tâm.
Tiểu Hoàng Đế nằm sấp ở trên bàn, nói chuyện với Sơ Tranh: "Mẫu hậu, những người làm quan bên ngoài này, đều như vậy sao?"
Sơ Tranh nâng cằm lên, không e dè nhìn Dung Thí: "Không biết."
Tiểu Hoàng Đế lẩm bẩm nói: "Phụ hoàng từng nói, người làm quan, phải vì dân, đừng chỉ lo cho tham vọng của mình. Bọn họ phải vì thiên hạ chúng sinh, lê dân bách tính."