Văn Thanh lắc đầu, hắn chỉ chỉ phương hướng nhà chú Đại Tráng.
"Anh còn muốn về?" Không phải đứa con kia của Đại Tráng bắt nạt hắn sao? Bây giờ hắn còn quay lại đấy làm gì, để bị đánh sao?
Văn Thanh gật đầu, chỗ sâu đáy mắt có u ám chớp động.
"Được, tùy anh."
Sơ Tranh bảo Lăng Quân đưa hắn về.
Văn Thanh nhìn Sơ Tranh rời đi, hắn đi lên phía trước hai bước, dường như muốn gọi cô lại.
Nhưng cuối cùng hầu kết nhấp nhô mấy lần, cũng không lên tiếng.
Lăng Quân đưa người đến, lấy toàn bộ đồ Sơ Tranh cho cậu ta, đưa cho Văn Thanh.
"Anh, trong này đều là quần áo và đồ ăn, anh nhận lấy đi."
Văn Thanh gật đầu nhận lấy.
Lăng Quân bàn giao hai câu, cưỡi xe chạy đi nhanh như chớp.
-
Sơ Tranh về đến nhà, Lăng Kiều Kiều ở trong sân giặt quần áo, thấy cô trở về, vừa định nói hai câu cay nghiệt, đột nhiên nhớ đến của hành vi Sơ Tranh, im lặng không lên tiếng.
Chờ Trương Tiểu Bình trở về, thì không yên tĩnh như vậy nữa.
Đầu tiên là hỏi Sơ Tranh những ngày này đi đâu, đêm không về ngủ, cũng không thấy bóng dáng.
Vừa rồi còn trở về cùng đám côn đồ trong thôn Lăng Quân kia nữa.
Sơ Tranh không thèm để ý đến mụ ta, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Trương Tiểu Bình ở bên ngoài tức giận đến xém chút phát bệnh tim.
Nhiều ngày trôi qua rồi, cũng không biết bà mối kia bị làm sao, vẫn không thấy đến đáp lời.
Xem ra mụ ta phải tìm thời gian, đi tìm bà mối kia nói chuyện một chút, mau chóng làm cho xong chuyện này đi.
Còn tiếp tục để cho cô ở trong nhà này, sớm muộn gì mụ ta cũng tức chết.
Ban đêm Sơ Tranh mới biết được đứa em trai tiện nghi Lăng Phi Phi kia của cô trở về.
Lăng Phi Phi năm nay mười tuổi, hoàn toàn chính là một thằng béo.
Vừa đen lại vừa béo.
Giống như Trương Tiểu Bình, là một đứa to mồm.
Nó vừa về đến nhà là Sơ Tranh chỉ nghe thấy tiếng nó ồn ào.
"Mẹ, vừa rồi con nghe thấy có người nói, Lăng Đại Nha ở bên ngoài làm loạn." Lăng Phi Phi đứng trong sân hô.
Lăng Kiều Kiều ở bên cạnh tiếp lời: "Đúng là không biết xấu hổ, bây giờ người của toàn thôn đều biết, liên tục chỉ trỏ nhà chúng ta."
Sơ Tranh đi từ nhà chính ra: "Ai trông thấy tôi làm chuyện không rõ ràng với người khác rồi?"
Lăng Phi Phi còn chưa bị Sơ Tranh thu thập qua, còn tưởng rằng cô vẫn dễ bắt nạt như lúc trước.
"Trong làng đều nói như vậy, còn muốn ai trông thấy?" Lăng Phi Phi nói: "Đúng là loại giày rách hư hỏng."
Trong nông thôn mắng mỏ khó nghe, Lăng Phi Phi lớn lên ở đây, học được không ít câu mắng chửi người.
-
"Mẹ... Lăng Đại Nha sắp đánh chết con rồi! Cứu mạng cứu mạng a a a!!"
Tiếng kêu thảm thiết của Lăng Phi Phi cách trăm mét cũng có thể nghe thấy.
Trương Tiểu Bình nghe thấy động tĩnh này, vội vàng chạy đến.
Lăng Phi Phi này là bảo bối của Lăng gia, bình thường còn quý giá hơn cả Lăng Kiều Kiều, lúc này bị Sơ Tranh ấn lấy mà đánh, Trương Tiểu Bình gấp muốn chết.
"Mày làm gì thế, đó là em trai mày, mau thả nó ra!!"
Sơ Tranh làm gì để ý đến Trương Tiểu Bình.
Trương Tiểu Bình tiến lên cướp người, người không cướp được, ngược lại làm mình ngã theo.
"Mau, mau đi gọi cha con về!! "
Lăng Kiều Kiều đáp một tiếng, vào ruộng gọi Lăng Thụ.
Lăng Thụ trở về, Sơ Tranh đã không còn ở trong sân nữa, Trương Tiểu Bình ngồi ở trong sân khóc trời đập đất mắng.
Lăng Phi Phi gào khóc, vừa bước vào một bước, màng nhĩ đã sắp nổ tung.
"Làm sao vậy?"
Bên ngoài có thôn dân vây xem.
"Hình như là Lăng Đại Nha đánh Lăng Phi Phi và Trương Tiểu Bình."
"Thật hay giả?"
"Bình thường Trương Tiểu Bình ngược đãi Lăng Đại Nha, bây giờ gặp báo ứng rồi, con thỏ nhỏ bị ép quá còn cắn người."
"Sao tôi lại cảm tấy Lăng Đại Nha kia là lạ, ánh mắt kia..."
Lạnh đến dọa người.
"Gần đây không phải nó luôn đi cùng mấy đứa tụi Lăng Quân kia à..."
"Vừa rồi còn thấy bọn nó đồng thời trở về, cũng không biết lấy đâu ra xe đạp, mỗi đứa lái một chiếc, phách lối vô cùng."
Thôn dân vây xem cái gì cũng nói được.
Có người cảm thấy Trương Tiểu Bình đáng đời, dồn ép người ta quá mức.
Cũng có người cảm thấy Sơ Tranh cả ngày đi cùng bọn Lăng Quân, không ra dáng con gái.
"Nhìn cái gì, mấy người nhìn cái gì, cút!!"
Trương Tiểu Bình bảo Lăng Kiều Kiều đi đóng cửa.
Những người này xem mình như trò cười mà nhìn, Trương Tiểu Bình làm sao có thể chịu được.
Lăng Thụ đau đầu bảo Lăng Kiều Kiều đỡ Trương Tiểu Bình vào nghỉ ngơi, ông ta đi trấn an Lăng Phi Phi còn đang khóc rống không ngừng.
Cái mông của Lăng Phi Phi cũng bị đánh đến sưng lên, đây là đích tôn của Lăng gia, lửa giận của Lăng Thụ cũng từ từ bốc lên.
Rầm rầm rầm ——
"Lăng Sơ Tranh mở cửa!"
Lăng Thụ rống vô cùng lớn.
Sơ Tranh kéo cửa ra: "Làm gì?"
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lẽo, đáy lòng Lăng Thụ bỗng dưng phát lạnh, khí thế trong nháy mắt yếu xuống.
"Mày... đánh em trai làm gì?"
"Ông còn để bọn họ trêu chọc tôi, thì tôi sẽ còn đánh nó." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Quản tốt bọn họ, đừng chọc tôi, mọi người sẽ bình an vô sự."
Lăng Thụ trừng mắt: "Mày..."
"Ai trêu chọc tôi một chút, tôi sẽ đánh Lăng Phi Phi một lần." Sơ Tranh ác liệt nói: "Không tin thì cứ thử xem."
Lăng Phi Phi là một thằng nhóc mập mạp, chạy trốn cũng chạy không thoát, đánh nó không phải rất dễ dàng à.
Dù sao cũng phải có người đến gánh chịu lỗi lầm của bọn họ, không phải sao.
Lăng Phi Phi thân là hi vọng của cả nhà, ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, dùng tốt nhất, rất có nghĩa vụ cần phải gánh chịu chuyện này.
Lăng Thụ đại khái là bị Sơ Tranh làm cho kinh sợ, nhìn Sơ Tranh tựa như nhìn quái vật.
Đây vẫn là con gái của ông ta sao?
Vì sao... Nó lại biến thành bộ dáng này?
"Cha, còn có việc gì không?"
"..."
Lăng Thụ bị một tiếng cha của Sơ Tranh làm nổi da gà đầy người.
Một người đàn ông như ông ta, lúc này thế mà lại cảm thấy sợ hãi.
Lăng Thụ nghiêm mặt trở lại phòng mình, Trương Tiểu Bình há miệng liền nói một chuỗi lời khó nghe.
"Câm miệng!"
Lăng Thụ quát lớn một tiếng.
"Ông quát cái gì!! Lăng Thụ, có phải ông thấy tôi như bây giờ, nghĩ rằng tôi không làm gì được ông nữa phải không?"
Lăng Thụ trừng Trương Tiểu Bình một cái.
Dù sao Lăng Thụ cũng là đàn ông, lúc này dùng ánh mắt hung ác trừng mụ ta, Trương Tiểu Bình vẫn bị giật mình.
"Về sau đừng có tiếp tục trêu chọc Đại Nha, nó muốn làm gì thì để nó làm."
"Nó đánh Phi Phi ông không nhìn thấy à? Đã đánh thành bộ dạng gì rồi... Có người chị nào như nó không chứ?"
Trương Tiểu Bình không phục.
"Nếu bà muốn nó đánh Phi Phi nữa, thì cứ tiếp tục làm thế đi."
Lăng Thụ ném ra câu nói này, rời phòng đi cảnh cáo Lăng Phi Phi và Lăng Kiều Kiều.
Lăng Kiều Kiều vẻ mặt không vui chạy tới tìm Trương Tiểu Bình.
"Mẹ, rốt cuộc khi nào mẹ mới gả chị ta đi?"
"Không phải bà mối kia còn chưa trả lời sao?" Trương Tiểu Bình cũng phiền: "Chờ bên kia trả lời là lập tức làm ngay, con ranh chết tiệt kia cũng không thể ở lại chỗ này nữa."
"Mẹ, mẹ nói có phải chị ta trúng tà rồi không?"
Trước kia chị ta đâu có như vậy?
Đánh không đánh trả, mắng không nói lại.
Bây giờ đột nhiên biến thành thế này...
Còn có, chị ta thế mà lại chia tay với Từ Đại Vĩ.
Đương nhiên chuyện này làm Lăng Kiều Kiều rất vui, nhưng nghĩ đến cô chủ động chia tay với Từ Đại Vĩ, đáy lòng Lăng Kiều Kiều lại có chút chán ghét.
Giống như mình nhặt được đồ cô không cần vậy...
"Cái con ranh chết tiệt kia đúng là kỳ kỳ quái quái."
Trước đó mụ ta đã cảm thấy là cô trúng tà.
"Được rồi, mẹ sẽ đi giục bà mối, đợi nó đi là tốt rồi."
Lăng Kiều Kiều ngẫm lại cũng đúng: "Vậy mẹ nhanh lên đi, chị ta ở đây, con cũng sắp điên rồi."
Trương Tiểu Bình biểu thị biết rồi: "Mau bóp eo cho mẹ."
Lăng Kiều Kiều không muốn, ả mượn cớ: "Mẹ, lát nữa con quay lại."