Lăng Mai dẫn đối tượng của mình từ huyện thành trở về, người trong thôn đều chạy tới xem chuyện hiếm lạ.
"Chị!"
Lăng Mai trông thấy Sơ Tranh, lập tức vẫy tay gọi cô.
Thôn dân thấy cô tới, vội vàng tản ra.
Chàng trai Lăng Mai dẫn theo kia rõ ràng bị giật mình, hỏi Lăng Mai: "Mai Tử, bọn họ sao thế?"
"Không sao." Lăng Mai kéo anh ta qua: "Đây là chị của em."
"Chị." Chàng trai gọi theo một tiếng.
Sơ Tranh gật đầu: "Chúc mừng."
Lăng Mai có chút ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn: "Đúng rồi, chị, chị đi đâu thế?"
Sơ Tranh không phải từ ngoài thôn trở về, mà là từ phía sau núi đến... Lên núi à?
"Tùy tiện đi một chút."
Sơ Tranh nói với Lăng Mai hai câu, hai người còn phải về nhà cha mẹ Lăng Mai, đều không ở thêm.
Chờ Lăng Kiều Kiều trở về, nghe nói Lăng Mai sắp gả tới trong huyện thành, quả nhiên khuôn mặt nhỏ lập tức âm u.
Lăng Kiều Kiều người này ngoài mặt nhìn như ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên thực tế tâm tư đố kị rất nặng.
Nếu như trong làng có ai tốt hơn ả, ả đều có thể ghen ghét nửa ngày, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế làm cho đối phương xấu mặt.
Thời gian Lăng Mai dẫn đối tượng trở về, cũng không khác nhiều lắm so với trong kịch bản.
Người trong thôn ai cũng khen Lăng Mai tìm được đối tượng tốt, gả đi chính là người trong huyện thành.
Đối tượng của Lăng Mai còn mang không ít đồ tốt tới.
Lăng Kiều Kiều nghe những thôn dân kia thảo luận, quả nhiên sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sơ Tranh quan sát Lăng Kiều Kiều vài ngày, có một buổi sáng, mới sáng sớm Lăng Kiều Kiều đã đi ra ngoài.
Sơ Tranh bảo Lăng Quân đi theo Lăng Kiều Kiều, nhìn xem ả đi đâu.
Giữa trưa Lăng Quân trở về nói cho Sơ Tranh biết, Lăng Kiều Kiều đến thôn bên cạnh, tìm người nói một hồi lâu.
Bởi vì khoảng cách xa, Lăng Quân cũng không biết Lăng Kiều Kiều nói gì với đối phương.
"Đi hỏi một chút."
Sơ Tranh lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho cậu ta.
"Vâng." Có tiền mua tiên cũng được, Lăng Quân hí ha hí hửng rời đi.
Buổi tối Lăng Kiều Kiều trở về, tâm tình không tệ, ngâm nga một giai điệu đi vào nhà.
Trông thấy Sơ Tranh cũng không ảnh hưởng đến tâm tình, mừng khấp khởi vào phòng.
Ngày hôm sau Lăng Quân nói lại chuyện đã hỏi được cho Sơ Tranh nghe, quả nhiên cũng giống như trong kịch bản, bảo đối phương đi phi lễ Lăng Mai.
"Không nhìn ra Lăng Kiều Kiều lại ác độc như thế."
Lăng Quân tặc lưỡi không ngừng.
Ở thời đại bây giờ, con gái còn chưa xuất giá nếu như bị người phi lễ, cho dù nhà trai không ngại, thì người nhà của hắn cũng không thể để nhà trai cưới.
Việc này cũng bị người ta đưa ra mà nhai lại mãi, ai có thể ngẩng đầu lên được nữa?
Chiêu này của Lăng Kiều Kiều đúng thật là độc ác.
-
Đêm rất khuya.
Cửa sân bị người gõ vang, Lăng Kiều Kiều đi mở cửa, bên ngoài không có bất kỳ ai, đáy lòng Lăng Kiều Kiều cảm thấy kỳ quái.
Đang chuẩn bị đi về, lại thấy trong góc cổng bị ném một tờ giấy.
Loại như giấy này trong thôn tương đối ít thấy, Lăng Kiều Kiều nhặt tờ giấy lên.
Đợi ả xem hết, trên mặt cũng lộ ra mấy phần thẹn thùng.
Bỗng nhiên lại chần chờ, buổi tối hôm nay...
Nhưng nghĩ đến chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho nên ả cầm tờ giấy trở về phòng.
Ước chừng một tiếng sau, Lăng Kiều Kiều thay một bộ quần áo đi ra ngoài, còn thắt cái bím tóc xinh đẹp.
"Kiều Kiều, muộn thế này rồi con còn đi đâu thế?"
Trương Tiểu Bình thò đầu ra hô.
"Con đến nhà chị ba, tối về."
"Con cẩn thận một chút nha." Trương Tiểu Bình cũng không hoài nghi, căn dặn ả hai câu.
Lăng Kiều Kiều một đường đi về phía sau đống cỏ khô trong làng.
Trên đường gặp phải người, ả liền dừng lại trò chuyện hai câu, chờ người đi rồi, lúc này mới tiếp tục đi.
Sơ Tranh ở chỗ Lăng Quân, dễ dàng trông thấy Lăng Kiều Kiều đi qua.
Cô đóng cửa sổ lại, về phòng trong.
Văn Thanh ngồi ở một bên lột đậu phộng, khoảng thời gian này hắn không cần làm việc, vết chai trên ngón tay cũng đã tróc ra.
Mười ngón thon dài xinh đẹp, đậu phộng bị tay hắn bóp liền nứt ra một đường, lộ ra hạt đậu phộng màu đỏ bên trong.
Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Đừng lột, để bọn họ lột."
Văn Thanh lắc đầu, tiếp tục lột đậu phộng.
Dường như Văn Thanh nhớ tới cái gì đó, hắn đột nhiên buông đồ vật xuống, đứng dậy kéo một ngăn tủ trong phòng ra.
Hắn lấy một phong thư ra đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh không hiểu: "Cái gì?"
Văn Thanh cúi đầu, vành tai đỏ ửng, nhét thư vào trong tay cô, sau đó ôm đồ vật đi ra bên ngoài nhà chính.
"Anh, sao anh lại ra đây làm gì?"
"Đặt ở đó đi, chúng em làm là được rồi."
"Anh, đánh bài không?"
"Chơi một ván đi, không biết sao? Đến, chúng em dạy anh, rất đơn giản."
Ngoài nhà chính vang lên giọng nói của bọn Lăng Quân.
Sơ Tranh xoay chuyển bức thư hai vòng, bức thư đóng kín dùng thứ gì đó dán lại, Sơ Tranh mở bức thư ra, đổ đồ vật bên trong ra.
Bên trong chỉ có một phong thư.
Trên thư cũng không nhiều, chỉ có một câu thơ --
Chỉ nguyện tâm người như tâm ta, nhất định không phụ nỗi niềm tương tư*.
Thẻ người tốt đây là đang thổ lộ với ta sao? Không thể nói sao? Còn phải viết ra...
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi lâu, không tìm được bút ở trong phòng, chỉ có thể tự tìm trong không gian của mình ra một cây bút.
-
Văn Thanh đang cùng bọn Lăng Quân đánh bài, làm một tân thủ, rõ ràng Văn Thanh có chút luống cuống tay chân, luôn luôn ra sai bài.
Cũng may Văn Thanh không ngốc, sau khi hiểu rõ quy tắc, rất nhanh liền bắt đầu vùng lên xướng ca, giết đến bọn Lăng Quân kêu rên không ngừng.
Văn Thanh lần nữa chiến thắng, Lăng Quân đụng đầu vào bàn một cái.
"Anh, không phải anh nói không biết chơi sao?"
Văn Thanh gật đầu.
Hắn vừa học.
Một hơi của Lăng Quân lên không được, xuống không xong, buồn bực không thôi.
Người đọc sách, đánh bài thôi mà cũng lợi hại hơn bọn họ, thật đáng giận mà.
"Tiếp tục tiếp tục! Tôi cũng không tin."
"Chia bài."
Mấy người lần nữa chia bài, chuẩn bị chơi lại một ván khác.
"Chị."
Văn Thanh nghe thấy tiếng này, theo bản năng nhìn sang bên kia một chút, còn chưa thấy rõ người lại bỗng nhiên cúi đầu xuống.
Hắn trông thấy giày của Sơ Tranh xuất hiện trong tầm mắt mình, tiếp theo đó là một bức thư.
Giấy viết thư này là của hắn.
Cô trả lại cho mình sao?
Đáy lòng Văn Thanh hơi rét run, nửa ngày sau mới giơ tay nhận lấy, bóp chặt trong lòng bàn tay.
Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Không mở ra xem?"
Văn Thanh sững sờ, dưới tầm mắt bát quái của bọn Lăng Quân, mở giấy viết thư ra.
Phía dưới câu hắn viết kia, nhiều thêm một hàng chữ.
Kiểu chữ vô cùng hợp quy tắc, so với những chữ viết hắn thấy trên sách dường như còn hợp quy tắc hơn.
- - Cùng ngủ trong thuyền mưa thu dội, mái chèo, áo mỏng lạnh thâu đêm**.
Văn Thanh bỗng nhiên khép giấy viết thư lại, thật lâu sau mới trừng Sơ Tranh một cái.
Hồi âm mà cũng trực tiếp viết lên mặt giấy này, hắn còn tưởng là cô trả lại cho mình... Hắn không phải đang chơi trò truyền giấy đâu!!
Còn có trong này...
Không phải Văn Thanh suy nghĩ nhiều, là ý tưởng cô muốn biểu đạt chính là ý kia.
Lăng Quân mù chữ, xem không hiểu phía trên viết cái gì.
"Chị, chị vậy mà biết viết chữ cơ à?"
"Có gì kỳ quái." Sơ Tranh ngồi xuống.
Lăng Quân: "Chị lại chưa từng đi học, sao chị lại biết viết chữ?"
Sơ Tranh: "Tự học."
"..."
Được thôi.
Chị là chị.
Chị nói cái gì thì là cái đó.
"Còn chơi nữa không?" Lăng Quân hỏi: "Lần này bài của em không tệ, nhất định có thể thắng."
Sơ Tranh nhìn bài trên tay Văn Thanh một chút, quay đầu liền nói: "Chơi cái gì, không ăn cơm à?"
"Ăn ăn ăn!!" Lăng Quân mau chóng thu thập đồ đạc lại: "Hôm nay em đi huyện thành mua móng heo, giữa trưa nấu cho anh một nửa, còn lại em làm thành món kho, chị, chị nếm thử xem."
Lăng Quân bưng canh nóng còn dư lại lên cho Văn Thanh, sau đó chính là móng heo kho.
Văn Thanh: "..."
Mỗi ngày đều được thiên vị, Văn Thanh đã thành thói quen.
***
* Câu thơ nằm trong bài thơ Bốc toán tử (卜算子) của Lý Chi Nghi.
Thiếp ở đầu Trường Giang,
Chàng ở cuối Trường Giang.
Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,
Cùng uống nước Trường Giang.
Dòng sông này bao giờ ngừng trôi?
Nỗi hận này bao giờ mới hết?
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.
** Câu thơ này nằm trong bài thơ Quế điện thu (桂殿秋) của Chu Di Tôn.
思往事,渡江乾。
青蛾低映越山看。
共眠一舸聽秋雨,
小簟輕衾各自寒。
Dịch nghĩa:
Nghĩ chuyện xưa, qua sông Can
Thanh Nga thấp thoáng vượt núi nhìn
Cùng ngủ trong thuyền mưa thu dội
Mái chèo, áo mỏng lạnh thâu đêm
Bản dịch thuộc về Thivien.net.
Chời ơi tìm mấy này sầu muốn rụng sạch tóc luôn đó ╥﹏╥