Khi Sơ Tranh dọn nhà, tổ hợp thôn bá bất lương hấp tấp chạy tới giúp.
"Chị, cái này để ở đâu đây?"
"Chị, thứ đồ chơi này bày thế nào giờ?"
"Chị..."
Sơ Tranh bị bọn họ làm cho đau đầu.
Văn Thanh yên lặng đi qua, dọn xong đồ mà tổ hợp thôn bá bất lương không biết để đâu.
"Người đọc sách chính là không giống ha." Lăng Quân sờ đầu cười.
Văn Thanh: "..."
Chờ thu thập xong xuôi, Sơ Tranh kéo Văn Thanh đến gian phòng bên trái: "Anh ở phòng này."
Văn Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng anh muốn ở cùng em cũng được." Sơ Tranh lại ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ.
Văn Thanh: "..."
Văn Thanh đẩy Sơ Tranh ra, trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Tổ hợp thôn bá bất lương bám lấy cạnh cửa, huýt sáo với Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn sang, Lăng Quân lập tức nói: "Chị, chị còn chưa đắc thủ cơ à?"
Sơ Tranh: "..."
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực ngay cả thẻ của mình cũng không thể có được, khó chịu.
Cho nên tổ hợp thôn bá bất lương liền xui xẻo, bị Sơ Tranh giày vò một trận.
-
Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Lăng Kiều Kiều là ở trong bệnh viện, Lăng Kiều Kiều nâng cao cái bụng lớn, đang xếp hàng kiểm tra.
Cái bụng lớn như vậy, mà Lăng Kiều Kiều lại đến một mình.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cái bụng kia của ả một hồi lâu, tính toán thời gian... Cái bụng này to đến hơi kỳ lạ nha.
Bụng này nhìn như sắp sinh rồi, nhưng lúc này cách thời điểm kết hôn mới có bao lâu?
Đứa nhỏ này...
Không phải là của Từ Đại Vĩ chứ?
Tính toán thời gian ả cùng Từ Đại Vĩ quấn lấy nhau, nhìn theo hướng này thì mọi chuyện rất bình thường.
"Sơ."
Sơ Tranh quay đầu, Văn Thanh kéo vạt áo cô, không quá thích ứng với nơi nhiều người như vậy, trên mặt mang mấy phần phòng bị.
"Ừ, đi thôi." Sơ Tranh kéo tay hắn rời đi: "Bác sĩ nói anh thiếu máu nên mới té xỉu, trở về ăn nhiều đồ ngon vào, bổ máu."
"..."
Văn Thanh cúi đầu, đi theo Sơ Tranh lên xe.
Tận đến khi xe rời khỏi bệnh viện huyện, Văn Thanh mới nhỏ giọng nói: "Anh ăn rất nhiều."
"Đâu ra mà rất nhiều? Anh xem anh có mấy lạng thịt hả?" Sơ Tranh tức giận: "Đồ em mua cho anh, đều bị bọn Lăng Quân ăn, anh cho rằng em không nhìn thấy?"
Đám Lăng Quân kia ngược lại ăn đến trắng trắng mập mập như heo.
Còn thẻ người tốt nhà cô, vẫn y như cũ.
"..." Văn Thanh nắm chặt vạt áo: "Anh không ăn nổi nhiều như thế."
"Vậy cũng phải ăn." Sơ Tranh nói: "Lần sau còn té xỉu em sẽ ném anh ở chỗ ấy, mặc kệ anh."
Sơ Tranh liếc mắt nhìn hắn một chút, chàng trai nhìn cô không chớp mắt, trong mắt giống như ứ đọng mây đen thật dày, cực kỳ kiềm chế.
Tình huống bình thường của Văn Thanh đại đa số là dịu dàng ngoan ngoãn, khi gặp phải nguy hiểm, mới có thể giống như lúc mới gặp, cảnh giác phòng bị, toàn thân lộ ra lệ khí.