Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1472: Tổng tài phá sản (18)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Xử lý xong vết thương, Sơ Tranh mới hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

"Làm sao mà bị?"

"Chính là..."

Ầm!

Hộp thuốc y tế khép lại, Cận Hưu bị một tiếng kia cắt ngang, ngay cả đáy lòng cũng run rẩy theo.

Cô gái đối diện toàn thân lộ ra ý lạnh, còn hơi hung dữ.

Cô gái bốc ra khí thế hung ác, lạnh khuôn mặt nhỏ: "Cận Hưu, anh đừng xem tôi như đồ đần mà lừa gạt, vết thương trên người anh là bị người đánh, ai đánh anh?"

Ngã và đánh hoàn toàn không giống nhau.

Ai có thể ngã thành bộ dạng như hắn?

Cho rằng ta không có kiến thức à?!

Cận Hưu: "..."

-

Vào đêm, khu nội thành cũ lộ vẻ yên tĩnh, không có vẻ náo nhiệt phồn hoa như mấy khu khác, lộ ra quạnh quẽ.

Trên đường ngẫu nhiên có người đi ngang qua, thần thái vội vàng.

Thỉnh thoảng có người lái xe máy tạp âm cực lớp, vèo vèo mà qua.

Mấy gã đàn ông say khướt đi từ một quán bán đồ ăn khuya ra, đỡ nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường phố, mở miệng là nói lời nói thô tục.

Có người đi đường đi qua, cũng đi đường vòng tránh xa mấy người này.

Ngay khi bọn họ sắp đến chỗ ở, một gã đàn ông trong đó, say khướt chỉ vào phía trước.

"Có người... Một em gái..."

Đám người nhìn theo.

Phía trước dưới đèn đường, quả nhiên có một cô gái đứng đấy.

Xung quanh đều không nhìn thấy một bóng người, rượu vào to gan, mấy gã đàn ông vây qua phía cô gái kia.

"Em gái, đã trễ thế này, chờ ai đây?"

Cô gái dưới đèn đường ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo đáng yêu lộ ra, mấy gã đàn ông say rượu nhìn đến một trận tâm viên ý mã.

"Chờ các người."

Cô gái nhấn rõ ràng từng chữ, nhưng từng chữ băng lãnh.

Nhưng mà mấy người này uống say rồi, không nghe được.

"Chờ chúng tôi à?"

"Ha ha ha, có nghe thấy không, chờ chúng ta..."

"Vậy em gái đi chơi cùng chúng tôi đi?"

Sơ Tranh cất điện thoại đi, hỏi bọn họ: "Mấy người ở chỗ nào?"

"Bên này bên này, ở ngay phía trước."

Đại khái là Sơ Tranh hiểu chuyện như thế, mấy người này cũng không động thủ động cước, ngược lại mở đường cho Sơ Tranh, dẫn cô trở về.

Sơ Tranh lấy khí thế đại lão, dẫn theo mấy "tiểu đệ" trở lại chỗ ở của bọn họ.

Phòng ở không tính là rộng rãi, hơn nữa còn rất loạn.

Cửa phòng đóng lại, lập tức có tên không kìm nén được, muốn động thủ động cước.

Lúc này trong mắt bọn họ, Sơ Tranh chính là con thỏ trắng rơi vào ổ sói.

Nhưng mà bọn họ không biết, con thỏ trắng này lộ ra móng vuốt, thì bọn họ không ai chịu nổi.

Mấy gã đàn ông uống say, Sơ Tranh giải quyết bọn họ, hoàn toàn là chuyện nhỏ.

"Thẻ ở đâu?"

Mấy người gần như đã tỉnh rượu hẳn, lúc này run lẩy bẩy bị trói thành một đám, hoảng sợ nhìn cô gái khí định thần nhàn ngồi bên cạnh.

"Thẻ... thẻ gì?"

Có người run rẩy hỏi.

Bọn họ giống như chưa từng đắc tội với cô mà??

Cô gái chống cằm, đầu ngón tay điểm nhẹ lên gương mặt hai lần, cánh môi khẽ mở: "Thẻ ngân hàng."

"Thẻ ngân hàng ở ngân hàng chứ, cô tìm chúng tôi làm gì!!"

Có người lớn tiếng ồn ào, vì sao bọn họ la lớn tiếng như vậy, mà hàng xóm sát vách cũng không tới nhìn một chút!!

Có chút tình hàng xóm không!

"Tấm thẻ hôm nay chúng mày cướp."

"..."

Ngày hôm nay cướp...

Ngày hôm nay bọn họ đã làm một vụ.

"Đây không phải là cướp, đây là trả lại tiền." Như vậy sao có thể gọi là cướp chứ? Vốn chính là trả nợ có được không!

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Tấm thẻ kia ở đâu?"

Lập tức có người não bổ hô: "Cô muốn đen ăn đen!!"

Sơ Tranh: "..."

Ta đen ăn đen cái đầu ngươi!

Sơ Tranh lười nói nhảm: "Ở đâu?"

Bọn họ vất vả lắm mới cướp... Không phải, đòi được nợ về, sao có thể cho ra như vậy.

Nhưng mà không cho thì kết cục...

Mấy người có khát vọng sống cực mạnh, rất nhanh liền giao tấm thẻ kia ra.

Bọn họ là đội đòi nợ chuyên nghiệp, tiền đòi về càng nhiều, bọn họ cũng được càng nhiều tiền thuê.

Ngày hôm nay lấy được số tiền kia, bọn họ còn chưa kịp trả cho chủ thuê.

Cho là dựa vào số tiền kia có thể tiêu sái một thời gian, ai biết quay đầu đã có người tới cửa đen ăn đen...

"..."

Ta mẹ nó không phải đen ăn đen!

Nói mấy lần rồi!

Sơ Tranh lấy được thẻ ngân hàng, nhìn mấy gã đàn ông đã sắp khóc dưới đất: "Ngày hôm nay ai động thủ đánh hắn?"

"Ai vậy? Ai đánh người!" Gã đàn ông nói chuyện vẻ mặt cầu xin: "Chúng tôi là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, sao lại đánh người! Thủ đoạn đòi nợ của chúng tôi là hợp lý hợp pháp! Tuyệt đối sẽ không đánh người!"

"Chủ nhân của tấm thẻ này." Nói đến sục sôi như thế, ta cũng xém tin rồi đấy.

"..."

Tràng diện đột nhiên yên tĩnh lại.

Sơ Tranh hỏi lại một lần: "Ai đánh."

"..."

Vẫn không ai trả lời.

"Chúng mày không nói, vậy thì cùng nhau gánh chịu đi, dù sao chúng mày cũng là anh em..."

"Là hắn!!"

Sơ Tranh còn chưa nói hết lời, có một gã đàn ông lập tức xác nhận "anh em".

"Tao đã nói không nên đánh người, mày nhất định đòi đánh!"

"Người anh em" bị xác nhận trong nháy mắt bùng nổ: "Móa nó, một mình tao ra tay chắc! Mày không đánh à!"

"Mày động thủ trước, tao không thể không nhảy vào mà! Tao không động tay thì chúng mày sẽ chia ít tiền hơn cho tao, tao có thể làm sao!"

"Mẹ..."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nhìn mấy "anh em" chỉ vài phút đã chửi nhau loạn xạ, tâm tình phức tạp.

Tình nghĩa anh em của mấy người cũng quá không bền rồi đấy.

Cho nên vì tình anh em của bọn họ, Sơ Tranh giáo huấn hết cả đám người một lần.

Sơ Tranh giáo huấn người xong cũng không đi.

"Cô còn muốn thế nào..."

Thẻ đã lấy, người cũng đã đánh.

Còn muốn làm gì nữa?

"Số thẻ ngân hàng."

"???"

Cô còn muốn cướp bóc chúng tôi à!

"Không có tiền!"

"Chúng tôi rất nghèo!"

"Nếu chúng tôi có tiền, sao lại đi làm loại chuyện này chứ!!"

Mấy người giống như trải qua huấn luyện, một người một câu, đối đáp phi thường có thứ tự.

Sơ Tranh: "..."

Mấy người là đến để tấu hài sao?

"Số thẻ ngân hàng!" Sơ Tranh không nhịn được đạp người gần nhất một cước.

"Chúng tôi thật sự rất nghèo..."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc rút dao gọt trái cây trên bàn ra.

"Ngài đợi chút, tôi đi lấy, tôi đi lấy..."

Người kia rất nhanh cầm một tấm thẻ ra, run rẩy đưa cho Sơ Tranh.

"Mẹ! Sao mày không lấy của mình!"

"Tao không có." Người cầm thẻ kia đáp.

"Mày..."

Sơ Tranh nhìn người kia một chút, người kia đành phải nuốt lời phía sau về, dùng ánh mắt trừng mắt người cầm thẻ.

Sơ Tranh nhận lấy thẻ ngân hàng, người kia lập tức ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.

Đinh ——

Không biết là điện thoại di động của ai vang lên một tiếng, nhưng bọn họ cũng không dám nhìn, đại ma đầu còn ngồi phía trên kìa.

Sơ Tranh ném tấm thẻ kia đi, đứng dậy rời đi.

Mãi đến khi cô đi thật xa rồi, người trong phòng mới thở phào, hù chết người, còn tưởng rằng phải nằm lại chỗ này chứ.

Người vừa rồi điện thoại kêu kia run rẩy lấy điện thoại ra nhìn, vài giây sau, gã kéo người anh em gần đó: "Mày mau nhìn xem, có phải tao hoa mắt nhìn lầm rồi không."

Người anh em gần đó xích lại gần nhìn: "Hình như... Tao cũng hoa mắt."

Trong tin nhắn thình lình nhảy ra một tin nhắn chuyển khoản, số tiền không nhiều không ít, vừa đúng số tiền hôm nay bọn họ cướp... Không phải, đòi được.

Kết quả cô chuyển tới thẻ của bọn họ...

Thật lâu sau mới có người lên tiếng: "Có phải cô ta điên rồi không?"

Chẳng lẽ đến tìm bọn họ, chỉ đơn thuần vì một tấm thẻ thôi sao?
— QUẢNG CÁO —