Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1474: Tổng tài phá sản (20)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cận Hưu muốn trả đồ cho Sơ Tranh, Sơ Tranh không phải phát hiện đồ ở trong phòng mình thì chính là ở nơi cô có thể thấy được.

Cuối cùng Sơ Tranh lấy câu không muốn thì vứt đi uy hiếp, Cận Hưu mới nhận lấy những vật kia.

Chuyện duy nhất có thể báo đáp đại khái chính là làm cơm cho Sơ Tranh.

Có thể là tự nấu ăn một thời gian rồi, kỹ năng nấu nướng của Cận Hưu tốt hơn nhiều.

Sơ Tranh ngồi ở bàn ăn chờ Cận Hưu mang thức ăn lên, ánh mắt rơi trên văn kiện trên bàn.

"Anh thành lập công ty rồi?"

"Ừ." Cận Hưu tắt lửa, bày ra đĩa, bưng đồ ăn tới: "Dù thế nào cũng phải bắt đầu lại một lần chứ."

Khoản tiền bán nhà kia không ít, đủ tài chính để khởi động.

Chỉ là quy mô không thể so sánh với trước kia, bây giờ cùng lắm thì được tính là cái xưởng nhỏ.

Nhưng Cận Hưu tin tưởng, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định có thể lại làm.

"Vậy anh nguyện ý cùng tôi bắt đầu lại từ đầu không?"

Tay xới cơm của Cận Hưu ngừng lại.

Phòng ăn đột nhiên tĩnh mịch xuống, bên tai Cận Hưu không nghe thấy một âm thanh gì nữa.

Hắn có chút cứng ngắc nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh, ánh sáng trong mắt chìm chìm nổi nổi, không phân biệt ra được cảm xúc chân thực.

Không biết qua bao lâu, Cận Hưu cúi đầu xới xong cơm, đặt ở trước mặt Sơ Tranh.

Hắn kéo cái ghế ra ngồi xuống đối diện: "Bạn nhỏ, chúng ta đều không có bắt đầu, sao lại bắt đầu lại từ đầu?"

Sơ Tranh lặp lại một lần: "Một lần nữa."

Một hồi lâu sau Cận Hưu kịp phản ứng.

Một lần nữa... Khởi đầu mới.

Cô muốn bắt đầu cái gì, đáy lòng Cận Hưu rõ ràng.

Hắn có cảm giác gì với cô?

Cận Hưu cũng không nói rõ ràng được, chỉ cảm thấy cô không giống những cô gái khác.

Gần đây mỗi lần nghĩ đến cô, nhịp tim mình sẽ không nhịn được mà tăng tốc, đây cũng có thể là cảm giác yêu đương mà những người kia nói.

Nhưng mà...

Tình huống bây giờ của hắn, có tư cách gì mà đi yêu đương?

Cận Hưu nắm lấy đũa, một hồi lâu sau lại buông xuống, sau đó lại nắm lại...

Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, Cận Hưu thấp giọng nói: "Tôi sẽ cân nhắc."

Sơ Tranh không thể tin: "Anh còn cân nhắc?"

Cận Hưu nói: "Quyết định này đại biểu cho quãng đời còn lại tôi sẽ vượt qua cùng ai, chẳng lẽ không cần phải thận trọng cân nhắc sao?"

"..."

Sơ Tranh không nói chuyện, ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm Cận Hưu.

Vương bát đản không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ cái gì, lúc này chỉ có thể giữ nghiêm mà đối đãi, phòng ngừa cô đột nhiên phun ra câu gì đó không quá phù hợp.

Nhưng mà Sơ Tranh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thế mà lại cầm đũa bắt đầu ăn cơm, hiển nhiên là ngầm thừa nhận câu trả lời của Cận Hưu.

-

Sơ Tranh biết Cận Hưu đang lập nghiệp, lập tức âm thầm chú ý.

Lúc trước Cận Hưu có thể lấy được thực quyền giữa một đám sài lang hổ báo, còn quản lý toàn bộ tập đoàn tốt như vậy, năng lực không cần phải nói.

Điểm khó xử duy nhất chính là không ngừng có người làm khó dễ, chơi trò ngáng chân.

Sơ Tranh cho là Cận Hưu trở về sẽ uể oải, nhưng mỗi lần gặp phải loại chuyện này này, chẳng mấy chốc Cận Hưu sẽ nghĩ ra những cách khác để giải quyết.

Sơ Tranh: "..."

Thẻ người tốt trầm mê lập nghiệp thì làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô cũng đừng nghĩ đến việc phá đổ chuyện của người ta. 】 Có vết xe đổ, Vương Giả rất khẩn trương.

Ta không phải loại người như vậy!

Ta là người tốt!

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

"Này, bên ngoài có người tìm cậu."

Sơ Tranh ngồi trong phòng học, bên cạnh có người tới truyền lời cho cô.

Sơ Tranh: "Ai vậy?"

Bạn học truyền lời kia lắc đầu: "Không biết, rất đẹp trai."

Rất đẹp trai?

Sơ Tranh đi từ bên cạnh ra ngoài, có một nam sinh đứng ở phía ngoài phòng học, xác thực rất đẹp trai, rực rỡ xán lạn, là loại con trai rực sáng mà đa số cô gái sẽ thích.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này...

Nguyên chủ bị rót rượu, say rượu lái xe... Người này chính là kẻ cầm đầu.

Trong kịch bản người này đột nhiên bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, nguyên chủ chẳng có nhiều hảo cảm gì với cậu ta, nhưng cũng không tính là quá kém.

Ở nhà nguyên chủ bị An Tuệ và Ôn Hoằng Nghị hợp lại bắt nạt, dưới tình huống Liễu Hàm San không ở bên cạnh, người này đột nhiên xuất hiện, mang đến cho cô ấy đủ loại ấm áp, an ủi các kiểu, đương nhiên có thể không ngừng xoát hảo cảm với nguyên chủ.

"Bạn học Ôn." Nam sinh đi tới, giống như ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Cái kia... Cậu có thời gian không?"

"Không có." Có thời gian để ngươi đến hại ta sao?

"..."

Nam sinh bị hai chữ này của Sơ Tranh làm nghẹn họng một hồi lâu.

"Vậy tôi... Lần sau tới tìm cậu, chúng ta có thể lưu phương thức liên lạc để làm quen một chút được không? Tôi tên Bùi Tri Mặc."

Sơ Tranh tích chữ như vàng: "Không thể." Ta sẽ cho ngươi cơ hội hại ta sao? Ngây thơ!

Nam sinh: "..."

-

Chỉ cần Sơ Tranh ở trường học, Bùi Tri Mặc này sẽ như âm hồn bất tán.

Lúc đầu còn rất kín đáo, chỉ xuất hiện ở nơi cô xuất hiện, xem như ngẫu nhiên gặp gỡ, chào hỏi một tiếng.

Sau đó là bắt đầu trở nên to gan hơn, bắt đầu tặng chút quà nhỏ.

Sơ Tranh dùng thái độ lãnh đạm, cũng không làm cậu ta biết khó mà lui.

Trong trường học rất nhanh liền lưu truyền ra một chút lời đồn hoặc hữu hảo, hoặc không hữu hảo, còn có người đánh cược cậu ta có thể theo đuổi được Sơ Tranh không.

Theo đuổi là không thể nào theo đuổi được, đời này cũng không thể.

Nhưng Bùi Tri Mặc âm hồn bất tán, Sơ Tranh tham gia yến hội cũng có thể gặp được cậu ta.

"Bạn học Ôn, thật là trùng hợp..."

"Cậu xác định không phải theo dõi tôi?" Ta nên giải quyết tên này thế nào đây...

"..."

Cậu ta đúng là nghe ngóng hành tung của cô, nhưng cô ngay thẳng nói ra như vậy không tốt lắm đâu!

"Bạn học Ôn, cậu thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?" Bùi Tri Mặc tránh khỏi vấn đề kia, nhìn Sơ Tranh, mặt mũi tràn đầy chân thành: "Tôi thật sự rất thích cậu."

"Cậu thích tôi vì cái gì?"

"Cậu thành tích tốt, người đẹp thiện tâm..." Bùi Tri Mặc lốp bốp nói một đống từ ca ngợi, nhưng những từ này đặt trên người bất cứ một nữ sinh nào cũng thích hợp, cũng không có gì đặc biệt.

-

Một bên khác của đại sảnh, Cận Hưu đang nói chuyện với một người.

"Cận tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, nếu không ngài chờ thêm lát nữa?" Thái độ của người nói chuyện rất tốt, nụ cười chân thành.

"Làm phiền trợ lý Vương."

"Không phiền." Trợ lý Vương cười đến phi thường khéo léo: "Vậy ngài ngồi đây trước, chờ Vạn Tổng của chúng tôi có thời gian, tôi sẽ tới gọi ngài?"

Cận Hưu gật đầu, đưa mắt nhìn trợ lý Vương rời đi.

Vạn Tổng kia không phải không có thời gian... Rõ ràng chính là cố ý.

Cận Hưu đi đến đứng bên cạnh, ánh mắt đảo qua hội trường, vốn là tùy ý quét qua, tiếp theo ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Người kia...

Bên kia Sơ Tranh đứng chung với một nam sinh, nam sinh nhìn có vẻ rất ân cần, cách đám người, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút mập mờ.

Cận Hưu vừa muốn đi qua, bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh.

"Ôi... Đây không phải Cận tổng sao? Cậu cũng tới à!"

Cận Hưu bị người ngăn lại.

Lần này hắn nhớ kỹ người này là ai, Hướng Đạt mà lần trước chặn hắn.

Hướng Đạt sờ cái bụng bia cực giống mang thai sáu tháng của gã, cười ha hả đi tới.

"Cận tổng, chúng ta lại gặp mặt."

Cận Hưu gật đầu, ánh mắt lần nữa nhìn về phía đám người.

Bóng người lay động, Cận Hưu cũng không nhìn thấy Sơ Tranh nữa.

"Cận tổng, cậu vào bằng cách nào thế?" Hướng Đạt nói: "Chẳng lẽ Cận tổng làm nhân viên phục vụ ở đây?"

Cận Hưu: "..."

Suy nghĩ trong đáy lòng Cận Hưu tất cả đều là Sơ Tranh đi chung với ai, không muốn dây dưa với Hướng Đạt, hắn muốn rời khỏi đây, Hướng Đạt lại không có ý định để hắn đi, nháy mắt với người bên cạnh.

Người bên cạnh lập tức đụng về phía Cận Hưu.

Rượu trong tay tạt hết lên người Cận Hưu.

Choang ——
— QUẢNG CÁO —