Chuyện này chưa giải quyết xong, thì chuyện khác đã tới.
Dũng ca vừa giải quyết xong một chuyện, thì dị năng của dị năng giả hệ thủy trong đội ngũ bị hao hết sạch, không còn nước.
Bây giờ đang nấu cơm cần phải dùng nước, mà đột nhiên không có nước, nên đội ngũ lập tức loạn cào cào lên.
"Lúc nãy hắn cũng tắm rửa, tôi lại không dùng bao nhiêu, sao các anh chỉ trách mình tôi?"
Đột nhiên có một cái nồi đập lên đầu Lục Nhiên.
Vừa rồi dị năng giả hệ thủy đã tích trữ một ít nước, chuẩn bị để lúc nấu cơm dùng, ai biết vừa chớp mắt, thì chỗ nước kia đã bị Hinh Nhi và hai nữ sinh khác lấy đi tắm rửa.
Bây giờ bị chỉ trích, Hinh Nhi lập tức chỉ vào Lục Nhiên.
Tâm trạng của Dũng ca vốn đã không tốt, bây giờ còn bị mấy người phụ nữ ồn ào, thì lại càng không thoải mái hơn: "Các cô chưa hỏi qua mà đã tự tiện lấy nước đi dùng, ai cho các cô cái quyền đó?"
"Vậy dựa vào cái gì mà hắn ta có thể?" Một người đàn ông đứng bên cạnh Hinh Nhi không phục rống lại.
" Được rồi Dũng ca, không phải chỉ là một chút nước thôi sao? Chờ khôi phục dị năng thì sẽ có nước thôi, mấy cô gái như Hinh Nhi muốn tắm rửa chút thì cũng có thể hiểu được mà, người kia... ôi, không phải cũng tắm sao, Dũng ca anh không thể bất công thế được?"
Người đàn ông kia không biết là muốn bình ổn chiến hỏa hay là tiếp tục khiêu chiến nữa.
Dũng ca tức giận đến nhức đầu.
Người ta cầm tinh hạch đến đổi đó! Có thể so sánh được hả?!
Mẹ nó mày cũng thử cầm tinh hạch đến đổi đi?!
Tắm tắm tắm, tắm cái rắm!
"Một người đàn ông có thể tắm rửa, dựa vào cái gì mà tôi không thể tắm." Hinh Nhi dựa vào người đàn ông, thập phần ủy khuất.
Việc này không có quan hệ gì với Sơ Tranh, nên cô chỉ lạnh mặt đứng nhìn.
Dũng ca quát đám người kia một trận, Hinh Nhi và hai nữ sinh khác, cũng không dám lên tiếng nữa.
Kết hợp cả ân oán trước đó, đoán chừng Hinh Nhi đã đơn phương xem Sơ Tranh như kẻ địch rồi.
Hận thù của nữ sinh chính là khó hiểu thế đấy.
Nói hận là hận.
Không có chút căn cứ nào!
Dũng ca đưa tinh hạch cho dị năng giả hệ thủy, để hắn khôi phục dị năng, tiếp tục cung cấp nước.
Ban đêm lúc ngủ, Lục Nhiên dựa vào tường, vẫn luôn quan sát Sơ Tranh.
Sơ Tranh đột nhiên đi về phía hắn, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nóng?"
Lục Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, thì Sơ Tranh đã kéo bả vai hắn, để hắn dựa vào ngực mình: "Ngủ đi."
Lục Nhiên: "..."
Hắn chỉ muốn tìm cơ hội chạy thôi mà.
...
Bởi vì chuyện tắm rửa nên đội ngũ bắt đấu ẩn ẩn có chút rạn nứt.
Dũng ca đối với chuyện này không có phản ứng gì, cái gì nên cấp thì vẫn cấp, nhưng nếu có người gây chuyện, thì hắn cũng không thèm khách khí nữa.
Bọn họ âm thầm lôi kéo dị năng giả hệ thủy.
Nhưng dị năng giả hệ thủy tỏ vẻ sẽ không đi cùng bọn họ, không có dị năng giả hệ thủy, thì bọn họ cũng không dám ngả bài với Dũng ca.
Đội ngũ cứ như vậy gập ghềnh tiến lên, cuối cùng cũng an toàn đến được căn cứ Khánh An.
Người ở bên ngoài căn cứ Khánh An xếp thành một hàng dài.
Rất nhiều người vì chưa đóng nổi vật tư để vào thành, mà phải lưu lại bên ngoài.
Mọi người ngồi trên lớp đất nứt nẻ, tuyệt vọng nhìn đám người đi qua.
"Cứu con tôi với..."
"Cho uống miếng nước đi."
"Cho tôi chút gì đó để ăn đi, cho tôi ăn..."
Lục Nhiên chống cằm, nhìn thế giới ngoài cửa sổ xe.
"Mạt thế..." Bảo ca nhịn không được chửi nhỏ: "Con mẹ nhà nó..."
Người không sở hữu dị năng thì nhất định phải xếp hàng để kiểm tra cách ly, còn người sở hữu dị năng thì không cần, có thể trực tiếp đi vào.
Sơ Tranh sợ Lục Nhiên thừa cơ chạy mất, nên có chút lo lắng, bảo người của Dũng ca nhìn hắn một chút.
"Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?" Dũng ca nhịn không được hỏi một câu.
Lục Nhiên đè thấp vành mũ: "Tôi nói không có quan hệ anh tin không?"
"Ha ha." Dũng ca không rõ ý vị cười một tiếng, hắn cũng không đi qua lối đi của dị năng giả, mà trực tiếp đi theo Lục Nhiên đến một lối khác kiểm tra.
Dù sao người ta cũng dùng tiền để thuê hắn trông chừng vị tiểu thiếu gia này.
Lục Nhiên: "..."
Thế này thì dù hắn muốn chạy cũng chạy không thoát rồi!
"Vì sao anh phải nghe lời cô ấy vậy?" Lục Nhiên không hiểu.
"Cô ấy có... tiền." Nhiều người phức tạp, nên Dũng ca không nói đến tinh hạch, nhưng Lục Nhiên vẫn hiểu.
Dù sao thì cô cũng có thể tùy thời tùy chỗ lấy ra tinh hạch.
"Sao anh lại hủ bại thế chứ?"
"Tiểu thiếu gia, cậu cho tôi tiền đi, tôi có thể thả cậu đi liền đấy." Dũng ca vỗ vỗ vai hắn.
"..."
Tiểu thiếu gia ông nội anh!
...
Căn cứ Khánh An chính là một thị trấn.
Chỗ này có quân đội đóng quân, bọn họ nhân lúc zombie vừa bộc phát, hành động còn chậm chạp, thì lập tức dọn dẹp sạch sẽ zombie ở toàn bộ thị trấn, thế nên mới có căn cứ Khánh An này.
"Cô Sơ Tranh, trước tiên chúng tôi muốn tìm một nơi ở lại, sau đó mới tính toán sau." Dũng ca mang theo Lục Nhiên ra, trả người lại cho cô.
"Ừ." Sơ Tranh rất tự nhiên dắt tay Lục Nhiên.
Lục Nhiên: "..."
Ba con hàng kia cũng đến đây.
"Giao dịch đã hoàn thành, các anh tùy ý đi." Tạm thời không cần tài xế nữa!
Bảo ca và hai người khác rõ ràng hơi sửng sốt.
Lục Nhiên cũng hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng ba con hàng này đi cùng cô, hóa ra không phải à?
Bảo ca hơi chần chờ, cuối cùng đành từ biệt Sơ Tranh rời đi.
Lục Nhiên giơ tay đè thấp vành mũ, ánh mắt liếc qua sườn mặt cô gái, tốt xấu gì cũng đi cùng nhau một đoạn đường, nhưng đến một chút tình cảm cô cũng không có.
Lục Nhiên đột nhiên thấy thật lo lắng cho tương lai của mình.
Hắn phải tìm cơ hội chạy mới được.
Muốn tìm chỗ ở trong căn cứ, thì có thể tự mình phân chia một căn phòng cực lớn đầy xa hoa —— lộ thiên, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu tùy tiện mà ngủ.
Hoặc có thể dùng vật tư để thuê phòng ốc.
Nhưng tài nguyên nhà ở bây giờ rất khan hiếm, nơi phân phối phòng ốc, cũng đã bắt đầu biến thành hình thức cạnh tranh.
Một tiếng tiến hành một lần, người trả giá cao thì lấy được.
Nhưng mà một căn phòng, cũng không phải nói phân đến cho anh thì chỉ có một mình anh ở, mà căn bản một gian phòng khoảng 10 m², bình thường đều có bốn người ở.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai trăm cái tinh hạch. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản, con chó điên này!
Sơ Tranh bạo lực đá một cước vào tấm ván gỗ bên cạnh, Lục Nhiên bị âm thanh này làm cho giật mình: "Cô làm gì thế?"
"Có con muỗi." Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
"..."
Có con muỗi mà lại dùng chân đá?
Nội tâm Lục Nhiên bắt đầu run rẩy, người này không có bệnh tâm lý gì đấy chứ? Không được, hắn nhất định phải chạy!
Từ từ, thời tiết này thì đào đâu ra muỗi?
Lúc này tất cả mọi người đều lấy phiếu xếp hàng, Sơ Tranh tiêu tinh hạch chen hàng.
"Cô chen ngang làm gì?" Có một người phía sau Sơ Tranh bắt đầu bất mãn: "Biết lịch sự không?"
"Cũng không chen hàng của anh."
"..."
Người đổi vị trí với Sơ Tranh cầm lấy phiếu của cô, yên lặng xuống phía sau xếp hàng, quả thật không làm ảnh hưởng đến người khác.
Một người thích đánh và một người thích bị đánh, ai có thể nói gì được
Người kia có lẽ là đầu óc nóng lên nên nói ra một câu như vậy, bây giờ muốn xuống đài cũng không được.
Bây giờ chỉ đang xếp hàng để đăng ký dạng nhà ở mà mình muốn, sau khi xác định xong thì phải đi sang một phòng khác để tiến hành cạnh tranh.
Cái hình thức này của phía chính phủ, mặc dù làm cho người ta cảm thấy có hiềm nghi muốn giật tiền, nhưng đang ở trên địa bàn của người khác, thì phải dựa theo quy củ của người ta mà làm việc.
"Mấy người ở, có yêu cầu gì?"
Đến lượt Sơ Tranh, người đăng ký đã cực kỳ không kiên nhẫn hỏi.
"Có biệt thự không?"
"..." Nhân viên đăng ký ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh: "Cô cho là đang đi nghỉ phép à? Đây là mạt thế, cô còn muốn ở biệt thự, sao cô không nói muốn lên mặt trăng luôn đi?"
"Ồ, cô có thể làm được à?"
Đôi mắt cô gái băng lãnh nhìn chằm chằm vào nhân viên đăng ký, làm đáy lòng cô ta có hơi rụt rè, có chút không phân biệt được lời Sơ Tranh nói là có ý gì.
"Không có biệt thự." Cô ta xụ mặt: "Cô nhanh nhanh lên, đằng sau còn rất nhiều người, đừng trì hoãn thời gian!"