Vân Thu Thuỷ nghe thấy giọng nói, bước lên hai bước, nhìn xuống người phía dưới.
Kỷ Hữu Đường mặc đồng phục, tựa vào lan can rỉ sét, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Trong hoàn cảnh như vậy, nam sinh lại có biểu cảm hết sức kì dị, nhìn thế nào cũng thấy âm trầm.
Kỷ Hữu Đường hiếu kì hỏi: "Hình như hai người có manh mối mới, không biết có thể cho tôi xem cùng không."
Vân Thu Thuỷ lập tức ôm chặt sách vào ngực.
Zombie đáng sợ, tranh đấu giữa các người chơi cũng đáng sợ.
Hơn nữa còn không phân biệt được, rốt cuộc ai mới là người chơi Tử Thần.
"Không được." Lê Thiên từ chối Kỷ Hữu Đường: "Tránh ra."
Kỷ Hữu Đường nhún vai: "Tôi không tránh thì sao?"
Mắt Lê Thiên nhíu lại, sát khí trên người tràn ra nhanh chóng.
Kỷ Hữu Đường dường như cảm nhận được, không những không sợ, ngược lại mắt còn phát ra ánh sáng.
"Trông anh có vẻ rất biết đánh nhau nha."
Ngữ khí kia biểu cảm kia, giống như biến thái nói câu: Trông anh có vẻ rất ngon nha.
"Răng rắc..."
Âm thanh truyền đến từ bên cạnh, Kỷ Hữu Đường và Lê Thiên đồng thời nhìn sang bên kia.
"Ai!"
Lê Thiên nhỏ giọng quát.
Bên kia có một người giơ tay từ từ đi ra, đằng sau còn một nữ sinh đi theo.
Hai người này chính là Nhậm Xảo và Hà Minh Húc.
Hai người đều bị thương, trông có hơi chật vật.
Sau khi bọn họ tách khỏi Sơ Tranh cũng không dám xuống tầng, mà đi ngược lên trên tầng.
Ai biết lại gặp phải zombie kia và bọn Vân Thu Thuỷ.
Lúc đầu định đợi họ giải quyết hết zombie rồi sẽ lén bám theo.
Ai biết Kỷ Hữu Đường lại xuất hiện, Nhậm Xảo không cẩn thận dẫm vào đồ vật trên mặt đất, phát ra âm thanh.
Sau đó thì thành thế này.
"Chúng.. chúng tôi là người chơi, đừng động thủ." Hà Minh Húc nói.
"Còn rất náo nhiệt." Kỷ Hữu Đường dẫm lên bậc thang bước lên, Lê Thiên lùi lại phía sau, kiêng dè nhìn anh ta.
Kỷ Hữu Đường vẫn không tự nhận thấy mình bị người khác kiêng dè, ngón tay chỉ vào bọn họ, điểm qua từng người: "Trong mấy người ai là người chơi Tử Thần nào!"
Nhậm Xảo và Hà Minh Húc đều lui về phía sau.
Vân Thu Thuỷ bị chỉ, cũng hơi nhíu mày, không lên tiếng cũng không phản bác.
Khi ngón tay Kỷ Hữu Đường chỉ đến chỗ Lê Thiên, Lê Thiên liền giơ tay đánh.
"Anh trai, anh dữ vậy sao?" Kỷ Hữu Đường lui lại, cười hì hì nói.