Tốc độ của Zombie nhanh đến không hợp lẽ thường, đảo mắt một cái đã đến chỗ bọn họ, một con trong đó trực tiếp nhào tới.
Móng vuốt sắc bén giống như bôi độc, lộ ra hàn quang.
"A!"
Người bị Sơ Tranh ấn lấy lần nữa kêu ra tiếng.
Sơ Tranh buông gã ra, đá văng con Zombie kia ra.
Người kia lập tức chạy về phía sau.
"Đoàng đoàng đoàng —— "
Đạn bắn qua phía zombie, zombie liên tiếp đổ xuống.
Tây Mộ đứng trước một cánh cửa cách đó không xa, cầm trong tay một khẩu súng: "Qua đây!"
Sơ Tranh lập tức chạy về hướng bên kia, nửa đường dùng một tay níu người chạy phía trước lại, đẩy người vào trong cửa.
Tây Mộ đóng cửa lại, zombie nhào vào trên cửa thủy tinh, đánh lên cửa một trận tiếng vang bang bang.
Cũng may zombie không biết mở cửa, ở bên ngoài cào một lúc, rất nhanh liền an tĩnh lại, chậm chạp tản ra bốn phía, dường như đang tìm nơi để đến.
Cũng có mấy con quanh quẩn ở cửa ra vào.
Tây Mộ dựa ở bên cạnh, một tay cầm vũ khí, một tay che lấy phần bụng.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Không sao chứ?"
Tây Mộ: "Lo cho chính mình đi."
Sơ Tranh: "..."
Đây là chính mi muốn ta không quan tâm mi nhé!
Mi cho rằng ta muốn quan tâm mi à!
Nếu mi không phải là thẻ người tốt của ta...
Thì với cái tính tình này của mi, không biết đã bị người ta đánh chết bao nhiêu lần rồi!
Sơ Tranh quay đầu nhìn một người khác.
"Hà Minh Húc..."
Hà Minh Húc bị Sơ Tranh nắm lấy cổ áo, muốn chạy cũng chạy không được.
Vừa rồi những con Zombie đó là nghe thấy âm thanh, nên mới công kích bọn họ.
Âm thanh kia rõ ràng là có người ném đồ vật vào trong bồn hoa.
Hà Minh Húc trốn ở chỗ đó...
Trong đầu Sơ Tranh chợt lóe lên linh quang: "Anh là người chơi Tử Thần?"
"Tôi không phải tôi không phải..." Hà Minh Húc lắc đầu.
Tây Mộ kiểm tra đạn trong súng, nghe thấy lời này của Sơ Tranh, nói: "Đẩy ra ngoài xem một chút là biết."
Sơ Tranh nhìn hắn.
Tây Mộ cho cô một ánh mắt ghét bỏ, dường như muốn nói "ngay cả cái cơ bản này mà cô cũng không biết, làm thế nào mà cô có thể sống đến bây giờ".
Ghét bỏ thì ghét bỏ, Tây Mộ vẫn giải thích: "Nếu như là người chơi Tử Thần, thứ bên ngoài sẽ không công kích hắn."
Cho nên người chơi Tử Thần bình thường đều không dám hành động đơn độc.
Bởi vì một khi để người khác nhìn thấy, những vật kia không công kích mình, vậy thì hoàn toàn bại lộ.
Sơ Tranh hỏi: "Nếu không phải?"
"Chết chứ sao. Thực lực và vận khí không tệ, thì cũng có thể sống."
Tây Mộ ngước mắt nhìn về phía Hà Minh Húc, chĩa súng vào hắn ta: "Để hắn ra ngoài."
"Tôi... Tôi thật sự không phải là..." Hà Minh Húc bị dọa cho phát sợ, sắc mặt trắng bệch: "Hai người tin tưởng tôi, tôi không phải là người chơi Tử Thần."
Cả người Hà Minh Húc đều đang phát run.
Nhìn qua hoàn toàn không giống như đang nói dối.
"Nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có hạn." Lúc này tâm tình Tây Mộ rất không tốt: "Bằng không thì anh chết ở chỗ này cũng được."
Sơ Tranh: "..."
Ai ôi!
Ghê gớm.
Vị diện này thẻ người tốt thật sự rất hung nha.
Hà Minh Húc: "..."
"Tây Mộ, anh thân thiện với người mới một chút đi mà!"
Kỷ Hữu Đường ghé vào cầu thang, cũng không biết từ lúc nào, mỉm cười phất tay với bọn họ.
Tây Mộ trong nháy mắt đứng thẳng thân thể, bất động thanh sắc chặn phần bụng.
Hắn híp mắt lại, rất vô sỉ mà nói: "Tôi cho rằng cậu mù chữ, cho tới bây giờ cũng không biết hai chữ thân thiện viết như thế nào."
Kỷ Hữu Đường cười: "Đương nhiên biết, anh Tây Mộ thật là nghịch ngợm."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh buồn nôn một chút.
Kỷ Hữu Đường đi từ bên kia tới, Tây Mộ chỉ nhìn, cũng không ngăn cản anh ta.
Kỷ Hữu Đường một tay ôm lấy cổ Hà Minh Húc, giống như hai anh em: "Đừng sợ, Tây Mộ tuy hơi dữ, nhưng vẫn là người tốt đó..."
Hà Minh Húc nuốt một ngụm nước bọt, không biết trả lời như thế nào.
Kỷ Hữu Đường hiển nhiên cũng không cần hắn ta trả lời, giống như là trấn an hắn ta, cười nói chuyện với hắn ta.
Hà Minh Húc không phát hiện mình được đưa tới cửa.
Chờ hắn ta kịp phản ứng, Kỷ Hữu Đường đã đẩy cửa ra, đẩy hắn ta ra ngoài.
Rầm ——
Cửa lớn đóng lại.
Kỷ Hữu Đường kéo cửa, cười nói với Hà Minh Húc vẫn còn ngơ ngác bên ngoài: "Anh nhìn đi, so với tôi, Tây Mộ thật sự là người rất tốt đó."
Hà Minh Húc: "..." Biến thái!!
Zombie bên ngoài không công kích Hà Minh Húc, rất rõ ràng, hắn ta là người chơi Tử Thần.
Hà Minh Húc rút trúng người chơi Tử Thần cũng rất hoảng, cũng đã rút trúng, hắn ta còn có thể làm sao, chỉ có thể kiên trì chơi.
Trước tiên gặp phải Nhậm Xảo.
Cũng không phải hắn ta bị sắc đẹp mê hoặc, mà là hắn ta ở một mình, rất dễ khiến người khác hoài nghi.
Manh mối hắn ta có được, nhiều hơn so với người chơi bình thường.
Đương nhiên cái manh mối này là chỉ dẫn làm sao để giết chết người chơi bình thường.
Hà Minh Húc thấy mình bị phát hiện, biết mình ở đây không an toàn, nhanh chóng chạy sang bên cạnh.
Kỷ Hữu Đường lấy ra một khẩu súng, nhắm vào Hà Minh Húc.
"Đoàng —— "
Thân thể Hà Minh Húc đột nhiên cứng đờ, sau đó đổ về phía sau.
Đầu hắn ta quay về phía cửa thủy tinh, còn ngươi trừng lớn, tràn đầy không thể tin.
"Ai nha."
Kỷ Hữu Đường thấp giọng hô một tiếng, lui về sau hai bước.
Vừa rồi Kỷ Hữu Đường không nổ súng, Hà Minh Húc bị người khác bắn trúng.
Tây Mộ bên kia "cạch" hai tiếng, vũ khí trong tay lên đạn, ánh mắt cảnh giác nhìn bên ngoài.
"Hình như bên ngoài có người chơi." Kỷ Hữu Đường chậm chạp cười: "Cướp đầu người của tôi, thật sự là nghịch ngợm."
Nụ cười kia âm trầm, hơi làm người ta sợ hãi.
Tây Mộ thu súng lại, nhanh chóng chạy về hướng cầu thang.
"Này, anh Tây Mộ anh chạy gì thế?" Kỷ Hữu Đường lập tức quay người gọi hắn.
Tây Mộ đảo mắt liền biến mất trên cầu thang.
Kỷ Hữu Đường bày ra vẻ mặt mờ mịt, quay đầu lại hỏi Sơ Tranh: "Anh ta chạy cái gì?"
"Có lẽ là có biến thái tới." Sơ Tranh mặt không cảm xúc trả lời.
Kỷ Hữu Đường: "..."
Biểu cảm của Kỷ Hữu Đường đại khái chính là "còn có người có thể biến thái hơn tôi", vẻ mặt hoài nghi cộng thêm mờ mịt.
Biểu tình kia của Kỷ Hữu Đường chỉ duy trì một giây, rất nhanh liền cười hì hì: "Em gái nhỏ, cô không chạy?"
"Tôi lại không sợ, chạy cái gì?"
Biểu cảm của Kỷ Hữu Đường sáng lên, một giây sau: "Vậy tôi chạy trước!"
Kỷ Hữu Đường vọt mấy bước lên lầu.
Sơ Tranh: "..."
Hai tên thần kinh các ngươi!
Đây là vị diện quỷ quái gì!
Sơ Tranh vừa quay đầu đã nhìn thấy Dương Viễn Hàng đứng ở bên ngoài, xuyên qua thủy tinh, trừng trừng nhìn cô.
Tựa như khi đi học, vừa quay đầu đã nhìn thấy mặt chủ nhiệm lớp.
Kinh dị!
Sơ Tranh hơi nhíu mày.
Dương Viễn Hàng giơ tay đẩy cửa, cửa thủy tinh đóng lại từ bên trong, Dương Viễn Hàng không đẩy được.
Dương Viễn Hàng đột nhiên lễ phép hỏi Sơ Tranh: "Có thể giúp tôi mở cửa không?"
"Có thể."
Sơ Tranh cũng rất dễ nói chuyện.
Lần này đến phiên Dương Viễn Hàng khẽ nhíu mày.
Sơ Tranh trấn định tự nhiên mở cửa ra.
Cô hào phóng như vậy, không có chút phòng bị nào, ngược lại làm Dương Viễn Hàng chần chờ, hoài nghi bên trong có cạm bẫy, không lập tức đi đến.
Zombie đằng sau đã xúm lại.
Nhưng tốc độ của bọn chúng rõ ràng đã chậm đi không ít, không biết có phải là Dương Viễn Hàng sử dụng đạo cụ gì hay không.
Nhưng nếu không đi vào, Zombie sẽ đến...
Sơ Tranh hỏi gã: "Anh không vào?"
Lúc này Dương Viễn Hàng mới nhấc chân, bước vào bên trong.
Sơ Tranh chậm chạp đóng cửa lại.
*
Vị diện này tất cả đều là biến thái, bối cảnh là như thế nên không có cách nào, vị diện khác mọi người có thể yêu cầu bổ sung một chút nha.
【 Vé tháng ~ cuối tháng nhớ ném vé tháng a a a a a a a a 】