Thành thị quá lớn, bốn phía có không ít nhà cao tầng, tầm mắt bị cản trở, thấy không rõ toàn cảnh, trên các đường phố xe ngừng lại lung tung, giống như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi đụng vào nhau.
Đêm hôm khuya khoắt...
Sơ Tranh quyết định về căn phòng kia trước —— chờ trời sáng lại nói sau.
Sơ Tranh tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống, trước đó cô đã nghỉ ngơi, nên lúc này cũng không thấy buồn ngủ, một hồi nhìn ra ngoài cửa sổ, một hồi nhìn lên nóc nhà.
"..."
Ngủ không được.
Thật nhàm chán.
Mặt trăng kia hình như không di chuyển?
Cô đã đến đây lâu như vậy rồi, mặt trăng vẫn ở vị trí cũ.
Sơ Tranh muốn tìm đồng hồ trong căn phòng này, kết quả phát hiện nơi này dĩ nhiên không có đồng hồ.
Không chỉ là không có đồng hồ, mà ngay cả thứ có thể xem thời gian đều không có.
Nơi này không có bất kỳ thiết bị điện tử gì...
Nơi này có chút kinh dị.
Sơ Tranh kiếm trong không gian một cái đồng hồ bấm giờ, một tiếng sau cô xác định mặt trăng trên trời không có bất kỳ biến hóa nào.
Nói cách khác...
Hoàn cảnh của nơi này, có khả năng sẽ luôn như vậy, không có ngày đêm thay phiên nhau.
"A —— "
Dưới đường đi đột nhiên vang lên tiếng hét thảm.
Sơ Tranh tắt đèn pin, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Trên đường phố có gì đó thoáng qua một cái, cô nhìn thấy có người bị bắt lấy rồi biến mất ở khúc cua, mặt đất lưu lại một vết cắt sẫm màu.
Ngay lúc Sơ Tranh quan sát phía dưới, nơi xa truyền đến âm thanh giao chiến, động tĩnh kia cũng không nhỏ.
Nhưng âm thanh đó rất nhanh liền ngừng lại.
Không biết là bị giết hay là đã xử lý xong kẻ đi săn.
-
Sơ Tranh đẩy cửa phòng không khóa ra, thò mặt ra ngoài nhìn một chút, không phát hiện nguy hiểm, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Ánh trăng chiếu trên người cô, cái bóng kéo dài trên mặt đất, di chuyển theo cô.
Đây là khu chung cư, cửa lớn khu chung cư mở ra, Sơ Tranh đi ra ngoài.
Trên đường phố trải rộng báo chí bị vứt bỏ, túi xách, quần áo cùng túi đựng thực phẩm.
Xe tùy ý dừng ở ven đường, có chiếc trực tiếp xông lên lối đi bộ, đụng vào cột điện, cột điện ngã xuống, đè đầu xe đến biến hình.
Sơ Tranh đi đến trước xe, nhìn vào bên trong một chút.
Ghế lái trống không.
Sơ Tranh bỏ qua chiếc xe, vòng qua khu chung cư, đi đến đầu đường mà cô thấy ở trên lầu.
Trong thành phố vắng vẻ, giống như chỉ có cô là vật sống.
Cô tới gần chỗ mà người kia bị bắt đi, trên mặt đất là những vết cắt sẫm màu, là vết máu.
Sơ Tranh ngồi trên mặt đất nhìn thấy một cái túi, nhìn độ mới cũ hẳn là người chơi mang đến.
Sơ Tranh không động đến cái túi xách kia, mà trực tiếp đi vào trong bóng tối.
Trước tiên cô phải làm rõ, kẻ săn giết ở phó bản này là gì.
-
Ánh trăng không chiếu đến con đường này, mặt đất không biết là nước đọng hay là gì, đạp lên có chút sền sệt.
Trong không khí toàn là mùi vị buồn nôn.
Sơ Tranh kìm nén bực bội đi vào bên trong, rất nhanh cô nghe thấy âm thanh.
Loại âm thanh kia... Rất giống âm thanh động vật đang ăn.
Phía trước là một khúc cua, Sơ Tranh dán lên tường, cẩn thận thò đầu ra nhìn vào bên trong.
Trong góc tối có một thân hình cao lớn đang ngồi xổm, hình dạng giống hình người, có tay chân, nhưng rất dài... giống như một con nhện quái dị.
Phía sau còn có một cái đuôi, hình móc câu có chút giống như đuôi bọ cạp.
"..."
Đây là hình thù kỳ quái gì!
Hù chết người.
Cái đuôi của con vật bên đó bỗng nhiên chấn động, giống như phát giác được cái gì, trong lúc Sơ Tranh nhìn chăm chú, bỗng nhiên vọt ra ngoài.
Tiếp đó Sơ Tranh nghe thấy một tiếng tiếng mắng.
Ba phút sau, vật kia trở về.
Cũng không có mang theo cái gì, có lẽ là người chơi đã chạy mất.
Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, thừa dịp vật kia đang ăn, lặng yên không một tiếng động bao vây nó.
Cô cầm ngân tuyến, bỗng nhiên kéo một cái.
Vật kia bị ngân tuyến bao lấy, trực tiếp bị kéo đến trước mặt cô.
Xì xì xì...
"Anh —— "
Vật kia nằm ở dưới ánh trăng, làn da giống như bị phỏng, phát ra âm thanh xì xì, còn không ngừng phát ra âm thanh.
"..."
Ríu rít quái*!
(*Con này nó kêu yīng yīng yīng giống như tiếng chim kêu í, tên nó tác giả đặt theo tiếng kêu, 嘤嘤, đây là một từ tượng thanh, cũng có thể hiểu là tiếng ríu rít của loài chim, nhưng để nó kêu ríu rít thì hơi kì, nên mình để nó kêu theo phiên âm "anh (yīng)" và tên nó là ríu rít nhé.)
Mi còn anh!
Sơ Tranh quan sát ở khoảng cách gần, phát hiện thứ này mọc ra mặt người, nhưng mà xung quanh thân thể đều bị kéo dài ra.
Giống như một Spider Man bị biến dị...
Cho nên chủ đề vòng này là... Biến dị?
Ríu rít quái trên mặt đất, bị ánh trăng chiếu xuống, lúc này nhìn qua hết sức dữ tợn, nhanh chóng bị ăn mòn.
Sơ Tranh túm nó về chỗ tối tăm.
Ánh trăng không chiếu đến, âm thanh "xì xì" trên người ríu rít quái lập tức biến mất.
Sơ Tranh lại lôi nó ra ngoài.
"Xì xì xì..."
Cho nên ánh trăng là khắc tinh của những quái vật này.
Trò chơi có quy tắc, nếu như những quái vật này không có khắc tinh, ở trong thành thị hoành hành không chút kiêng kỵ, như vậy người chơi sẽ không tìm thấy biện pháp giải quyết, chỉ có thể chờ chết.
Bây giờ có một hạn chế như thế, đối với người chơi mà nói thì tương đối an toàn.
Không thể mới bắt đầu đã để người chơi chết sạch, bằng không thì làm sao chơi...
Ngay lúc Sơ Tranh quan sát ríu rít quái, trong bóng tối, có thứ gì đó vèo vèo chạy về phía bên này.
Sơ Tranh: "!!!"
Không phải!
Mi còn biết gọi người!!
Một con rồi một con ríu rít quái chạy gấp đến, Sơ Tranh phát hiện bọn nó tiếp xúc với ánh trăng trong thời gian ngắn ngủi thì không có vấn đề, tỉ như vượt qua một đoạn đường có ánh trăng.
Bọn nó ngừng trong bóng đêm, chí ít có tới hai mươi, ba mươi con.
Hoặc là càng nhiều hơn...
Nhưng đã ẩn trong bóng đêm, Sơ Tranh nhìn không thấy.
Sơ Tranh còn chưa nghĩ ra là chạy hay là đánh, những ríu rít quái đó lại bỗng nhiên quay đầu chạy.
Tốc độ so với lúc đến càng nhanh hơn, đảo mắt một cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Sơ Tranh: "??"
Ríu rít quái: "Anh!!"
Lúc này Sơ Tranh mới nhớ tới, hiện tại cô là người chơi Tử Thần, những kẻ săn giết này, sẽ không công kích cô.
Sơ Tranh mau chóng túm đồng minh về chỗ tối.
Ríu rít quái đang "anh" đến hăng say.
"Mi biết nói chuyện không?" Sơ Tranh ngồi xuống tán gẫu với nó.
"... Anh!"
"Không biết?" Sơ Tranh thất vọng: "Vậy cần mi có ích lợi gì."
Sơ Tranh suy nghĩ một lát: "Nếu mi có thể nghe hiểu ta nói chuyện, thì gật đầu."
"Anh."
Ríu rít quái không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ phát ra một tiếng không có ý nghĩa như thế, mới vừa rồi còn có chút chập trùng, bây giờ cả chập trùng cũng biến mất.
"Ánh trăng là thiên địch của bọn mi."
"Anh."
Sơ Tranh từ bỏ giao lưu với nó, thả nó ra.
Ríu rít quái lăn trên mặt đất hai vòng, không biết là kiêng kị Sơ Tranh hay bởi vì cô là đồng minh, ríu rít quái nằm rạp trên mặt đất nhìn cô.
Có thể là thấy cô không có động tác khác, lúc này mới lết về phía "đồ ăn" bên kia.
Đúng là lết...
Tay và chân dùng tư thế nằm ngang như cua, di chuyển một chút lại một chút.
Vừa lết vừa liếc trộm Sơ Tranh.
Thật vất vả lắm mới lết tới, vài giây sau...
"Anh!!!"
Sơ Tranh: "..." Mi lại anh cái gì? Muốn hù chết ai vậy!
Sơ Tranh nhìn vào trong bóng tối một hồi, trên mặt đất bên kia có chút tối tăm, nhưng không có thứ gì khác.
Sơ Tranh: "..."
Vừa rồi những ríu rít quái đó thuận tiện đem đồ ăn của mi đi rồi?
Ríu rít quái phẫn nộ nhảy nhót tại chỗ một hồi, sau đó đuổi theo những ríu rít quái kia.