Hôm sau Sơ Tranh liền cho Kỷ Hữu Đường sung quân vào trong trò chơi.
Nhân viên quản lý không dám nói lời nào, bọn họ không biết gì cả.
Mấy ngày nay Kỷ Hữu Đường không đến quấy rối Tây Mộ, Tây Mộ còn cảm thấy kỳ quái.
Nhưng anh ta không đến càng tốt hơn.
"Nếu chúng ta không ra được thì làm sao bây giờ?"
Khi Tây Mộ ăn cơm trưa, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Sơ Tranh cắt bò bít tết, lơ đãng nói: "Vậy thì không ra nữa."
Tây Mộ: "..."
Em nói nhẹ nhàng vậy à, sao trước đó lại phí hết tâm tư muốn đi ra ngoài thế?
Sơ Tranh không phải phí hết tâm tư muốn đi ra ngoài, cô chỉ muốn xem xem cái trò chơi nát này là thứ gì mà thôi.
"Không phải nơi này rất tốt sao."
Sơ Tranh đặt dĩa xuống, tùy ý lau miệng, thân thể dựa ra phía sau một chút, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía thiếu niên đối diện.
"Hay là anh không muốn sống chung một chỗ với em?"
"Anh rất tò mò, tại sao em lại muốn lựa chọn anh?" Tây Mộ xoay vòng cái nĩa trong tay, vẻ táo bạo giữa hai đầu lông mày được thu liễm sạch sẽ.
"Anh... đẹp."
"Hả?"
Cũng chỉ vì hắn đẹp sao?
Vậy nếu dung mạo hắn không đẹp thì sao?
Có phải là em sẽ không lựa chọn anh nữa không?
Ánh mắt Tây Mộ ám trầm sâu xa: "Em nhìn người đều nhìn vẻ bề ngoài?"
"Em cũng không nhìn thấy bên trong mà." Em không thể xé anh ta được đúng không? Chuyện hung tàn như vậy, Vương bát đản còn không gào rống cấp độ 9 với ta à?
Tây Mộ: "..."
Luôn cảm thấy bên trong mà hắn nghĩ tới và bên trong mà cô nói, không phải cùng một cái.
"Nếu như anh không đẹp thì sao?" Tây Mộ xoắn xuýt vấn đề này không buông.
Sơ Tranh không quá kiên nhẫn: "Anh lắm vấn đề thế? Có thấy phiền không, ăn cơm của anh đi."
Tây Mộ cố chấp nhìn cô: "Em trả lời vấn đề này của anh đi."
Trên đường phố bên ngoài kính thủy tinh, người chơi hoặc tập hợp lại cùng một chỗ, hoặc thần thái vội vàng, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng.
Mà bên trong kính thủy tinh, không khí giống như đang trở nên căng cứng.
Ánh mắt Sơ Tranh băng lãnh phảng phất như có thực chất, rơi vào trên người Tây Mộ, nổi lên từng trận hàn ý.
Thật lâu sau, cô dữ dằn nói: "Không đẹp anh cũng là của em!"
Ai bảo anh là thẻ người tốt.
Số mệnh tốt như vậy, không giống một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta.
Tây Mộ giống như rất hài lòng với đáp án này, lông mi nhẹ rũ xuống, cầm dao nĩa chậm rãi cắt bò bít tết.
-
Sơ Tranh đi vào trong mảnh bóng tối bên ngoài phòng nhỏ quan sát một đoạn thời gian, đồ ăn hoặc là một vài thứ khác, đều trống rỗng xuất hiện.
Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra đầu mối hữu dụng, dứt khoát không nghĩ nữa.
Vương Giả nói với Sơ Tranh, nơi này là bối cảnh của cả vị diện, cho nên Sơ Tranh cũng không nghĩ đến ra chuyện ngoài nữa.
Chủ yếu là suy nghĩ cũng vô dụng.
Dù sao sống ở đâu cũng như thế, thẻ người tốt ở trong tay ta là được.
Đại lão chính là không sợ hãi như thế đấy.
Thế là mỗi ngày của cô không phải làm ổ ở chỗ Tây Mộ, thì chính là đến "ngân hàng" hóng gió một chút.
Nhân viên quản lý vừa giận vừa hận, còn không dám phát Danh Sách Tử Vong cho cô.
Nếu cô đi mà trở về được, bọn họ còn có thể tốt sao?
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
Thời gian nhoáng một cái đã qua hơn nửa năm, vẫn có người mới xuất hiện như cũ, người cũ cũng bởi vì phó bản thất bại mà biến mất.
Sơ Tranh đã sửa đổi quy tắc đến rất đơn giản, những người chơi này còn không thông qua, cô cũng không có cách nào.
Kỷ Hữu Đường không có việc gì liền chạy đến chỗ Tây Mộ chơi, còn nhiệt tình mời Tây Mộ vào phó bản luận bàn một chút.
Thế là mỗi lần mời xong, ngày thứ hai Kỷ Hữu Đường sẽ phải tự mình đi, Kỷ Hữu Đường tức giận đến giơ chân.
Về sau Sơ Tranh sửa lại toàn bộ hình thức game.
Trò chơi một người cầu sinh biến thành trò chơi tổ đội cầu sinh, tiến vào trò chơi có thể lựa chọn người chơi Tử Thần hoặc người chơi bình thường.
Quy tắc cũng bị đổi đến loạn thất bát tao, nếu như không phải cô không động đến cơ cấu căn bản, thì phòng mô phỏng này có lẽ cũng phải sập rồi.
Nhân viên quản lý giận mà không dám nói gì.
Chờ sau khi Sơ Tranh rời đi, mấy nhân viên quản lý mới vây lại thảo luận với nhau.
"Nếu cứ tiếp tục như thế có phải cô ta sẽ sửa lại toàn bộ quy tắc luôn không?"
"Bây giờ có gì khác nhau sao?"
"..."
"Nếu không, chúng ta đi tìm vị kia đi?"
"Nếu hắn muốn xen vào, thì trước đó đã nhúng tay vào rồi, tôi thấy tìm hắn cũng vô dụng."
"Vậy tôi thật sự rất sợ đó, cứ để mặc cô ta làm loạn như thế sao?"
"Hỏi một chút để có cơ sở cũng tốt."
"Đúng đúng đúng..."
Nhân viên quản lý hai mặt nhìn nhau, cuối cùng giơ tay biểu quyết, một nửa người đồng ý đi tìm người kia trong miệng bọn họ.
Mười phút sau.
Nữ sinh tóc ngắn đứng ngoài một cánh cửa màu đen, cô ta quay đầu nhìn nhóm đồng nghiệp của mình, mấy người trốn trong góc khuất, ra sức giơ thủ thế cố lên với cô ta.
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Vì sao lại muốn cô ta tới gõ cửa!
Nữ sinh tóc ngắn hít sâu một hơi, giơ tay lên, còn chưa hạ xuống, cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong.
Người mở cửa chính là một đứa trẻ, mang một gương mặt âm u đầy tử khí.
Đứa bé này không phải ai khác, chính là đứa bé trước kia dẫn đường cho Sơ Tranh.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn người trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi..."
Nói cái gì??
Cô ta muốn nói gì?
Dường như đứa trẻ biết cô ta tới làm gì, nói đâu ra đấy: "Phòng mô phỏng số 7 thu thập số liệu bình thường, hình thức vận chuyển phát triển thành một hình thức hoàn toàn mới, có thể tiếp tục quan sát."
"Mặc... Mặc kệ cô ta?"
Đứa trẻ nhỏ không nói tiếp, trực tiếp đóng cửa lại.
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Đó chính là mặc kệ cô?
Vậy chẳng phải bọn họ sẽ còn bị tàn phá sao?
Nữ sinh tóc ngắn vẻ mặt xoắn xuýt xoay người, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đứng phía sau, cô ta bị dọa đến mức lui về phía sau, cả người đều dán trên cửa.
"Ngài... Tại sao ngài lại ở đây?" Đột nhiên xuất hiện đằng sau cô ta, hù chết người.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn về phía đồng nghiệp của mình bên kia, đồng nghiệp mới vừa rồi còn ngó dáo dác, lúc này chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Hai tay Sơ Tranh đút túi, ánh mắt vượt qua cô ta, rơi trên cánh cửa kia: "Gõ cửa."
Nữ sinh tóc ngắn: "..."
Nụ cười của nữ sinh tóc ngắn có chút cứng ngắc, cô ta chuyển sang bên cạnh: "Ngài... Tự đến?"
Sơ Tranh hờ hững nhìn cô ta.
Tứ chi của nữ sinh tóc ngắn trong nháy mắt giống như rót chì, không nhấc nổi.
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, gian nan xoay người, gõ cửa.
Một hồi lâu sau đứa trẻ mới mở cửa, thấy vẫn là cô ta, trong con ngươi âm u lóe ra bất mãn.
Nữ sinh tóc ngắn thần sắc e ngại, kinh sợ nghiêng người, để lộ Sơ Tranh phía sau ra.
Không phải cô ta muốn gõ cửa, đừng nhìn cô ta.
Đứa trẻ nhìn thấy Sơ Tranh, ánh mắt hơi dừng lại: "Cô về trước đi."
"Vâng vâng." Nữ sinh tóc ngắn như trút được gánh nặng, chạy nhanh như làn khói.
"Vào đi."
Đứa trẻ nhỏ ra hiệu Sơ Tranh đi vào.
Sơ Tranh cũng không sợ, hờ hững đi vào gian phòng, cửa phòng tự động khép lại.
Sắc điệu của gian phòng cực kỳ đơn điệu, phong cách đơn giản, hoàn toàn không giống chỗ ở của một đứa bé.
Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, người có lời nói có trọng lượng nhất trong phòng nhỏ, lại là đứa trẻ trâu dẫn đường cho cô này.
Đứa trẻ ngồi xuống ghế sofa, nhếch lên chân, lấy một tư thế không phù hợp với tuổi tác của đứa bé nhìn cô: "Cô muốn hỏi gì."
Dường như cậu ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với chuyện Sơ Tranh đến.
Sơ Tranh cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện cậu ta: "Các người bắt chúng tôi đến đây làm gì?"
Đứa trẻ: "Quan sát."
Sơ Tranh: "Quan sát cái gì?"
Đứa trẻ: "Con người."
Con ngươi Sơ Tranh hơi híp lại: "Cậu không phải là người?"