Đông Lẫm không đáp, chỉ hạ mắt liếc cô một cái, ra hiệu cô nói.
"Ngươi thật sự không nhớ rõ, hay là giả vờ?"
Đông Lẫm vẫn là một bộ dạng đứng đắn nghe không hiểu: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Sư tôn nghe không hiểu?" Sơ Tranh dừng một chút, không có ý tốt mà nói: "Vậy ta giúp cho sư tôn nhớ lại một chút."
Ầm ——
Sách trên bàn rơi xuống đất, tóc đen xõa tung ở giữa vài cuốn sách.
Nam nhân bị tiểu cô nương nắm lấy hai tay, đè trên mặt đất, trên khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra mấy phần kinh ngạc.
"Sư tôn, việc mình từng làm, quên mất là không tốt lắm đâu." Giọng điệu Sơ Tranh có chút nguy hiểm: "Ta giúp sư tôn nghiêm túc nhớ lại."
"Sơ Tranh!"
Đông Lẫm thẹn quá hóa giận kêu một tiếng.
-
Diệp Lạc đợi trong phòng của mình, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vang rất lớn, ả lập tức mở cửa ra ngoài.
Chỉ thấy tường viện bên ngoài căn phòng của ả trực tiếp sậpxuống.
Kiến trúc bên kia tường viện cũng sập...
Mà trong phế tích, sư tôn và Sơ Tranh mỗi người đứng một bên,
Bầu không khí rất không thích hợp.
Sơ Tranh giơ tay lau vết máu bị rạch ra trên mặt, đi một mạch không quay đầu lại.
Diệp Lạc còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, Đông Lẫm cũng lắc mình một cái rồi không thấy tung tích nữa, chỉ để lại bừa bộn đầy đất.
Diệp Lạc: "???"
-
Sơ Tranh ngồi ở chỗ cao nhất của Thiên Tịnh Phong, mây mù quấn quang, cảnh sắc đẹp không sao tả xiết in ở trong đáy mắt.
Đông Lẫm giống như thật sự không nhớ rõ đêm hôm đó phát sinh chuyện gì, nếu như hắn giả bộ, vậy kỹ thuật diễn của hắn không khỏi quá tốt rồi.
Chậc.
Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, ngồi ở đây tới khi trời tối mới xuống.
Phế tích vẫn giữ nguyên như cũ.
Đứng bên ngoài phế tích, có thể nhìn thấy viện tử của Diệp Lạc, bên kia sáng đèn, bóng người di động trên cửa sổ.
Sơ Tranh đá đá vụn bên cạnh, quay người đi về một phương hướng khác.
-
Đông Lẫm đỡ trán, đang suy nghĩ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Đó là đồ đệ của hắn, sao cô có thể làm ra loại chuyện đó?
Còn nói mình trước đó... Chuyện này sao có thể.
Chuyện hoang đường như thế...
Nhưng mà...
Đông Lẫm nghĩ đến có đôi khi mình bị mất khống chế, đáy lòng thật ra không chắc lắm.
Rốt cuộc hắn có từng làm gì với cô không?
Đông Lẫm càng nghĩ càng thấy không đúng, lách mình rời đi.
Chờ hắn xuất hiện lần nữa chính là ở trong một sơn động.
Bốn phía của sơn động nước chảy vờn quanh, ở giữa có lụa mỏng rủ xuống, ở giữa lụa mỏng đặt một khối hàn băng đúc thành giường băng.
Đông Lẫm đẩy lụa mỏng ra đi vào, ánh mắt tìm kiếm một vòng xung quanh.
Xung quanh rất sạch sẽ, không có gì cả.
Ngón tay Đông Lẫm chống lên thành giường băng, đầu ngón tay có ánh sáng phát ra, ngay sau đó trong không khí xuất hiện hình ảnh.
Hình ảnh chạy qua rất nhanh, đa phần đều là một mình hắn tĩnh tọa ở đây.
Hình ảnh dần dần chậm lại, người bên trong hình ảnh mở mắt ra, xuống khỏi giường băng, lụa mỏng lắc lư, bóng người biến mất không thấy đâu nữa.
Đông Lẫm nhíu mày, đột nhiên rút tay lại.
Ánh mắt hắn nặng nề dừng ở đó, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới vươn tay lần nữa, giơ tay đặt trên giường băng.
Hình ảnh xuất hiện lần nữa.
Trong hình ảnh trống rỗng, không có ai xuất hiện.
Đột nhiên, hình ảnh lấp lóe.
Con ngươi Đông Lẫm co rút lại.
Hình ảnh lạ lẫm mang theo lực chấn động xông vào đáy mắt hắn.
Đông Lẫm lui về phía sau một bước, ngón tay rời khỏi giường băng, hình ảnh cũng biến mất.
Hắn thở ra một hơi, làm sao có thể...
Đông Lẫm bóp mi tâm, hình ảnh vừa rồi quá kích thích, hắn có chút không theo kịp.
Thế nhưng...
Ngón tay Đông Lẫm giơ giữa không trung, một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn thả xuống.
-
"Sư tôn."
"Sư tôn..."
Đông Lẫm hoàn hồn, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Diệp Lạc.
"Sư tôn..." Diệp Lạc chạy bước nhỏ tới, váy tím vẽ ra độ cong xinh đẹp trong không khí, trên mặt mang mấy phần đỏ ửng, cả người đều lộ ra vẻ xinh xắn đáng yêu.
Mặt mày Đông Lẫm lãnh đạm: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Lạc thận trọng hỏi: "Sư tôn, tâm tình ngài không tốt sao?"
Ả đã gọi vài tiếng, sư tôn giống như không nghe thấy.
Trong đầu Đông Lẫm không theo khống chế hiện lên những hình ảnh mê loạn kia... Không thể nghĩ nữa, Đông Lẫm vội vàng dừng lại.
Giọng nói của hắn hơi trầm thấp: "Không có."
"Trước đó con thấy ngài và sư tỷ... Hình như huyên náo đến không thoải mái." Diệp Lạc xoắn ngón tay: "Chỗ ở của sư tỷ bị hủy thành thế kia, đồ nhi tới hỏi sư tôn xem nên làm sao bây giờ?"
Diệp Lạc còn ước gì Sơ Tranh cùng sư tôn huyên náo đến không thoải mái kìa.
Bây giờ ả tới hỏi Đông Lẫm, chính là muốn biết rõ ràng, trước đó hai người này làm sao.
Sao lại đánh nhau một trận lớn như thế?
Yết hầu Đông Lẫm hơi khô, cánh môi hắn khẽ động: "Sư tỷ của ngươi đâu?"
Diệp Lạc: "Đồ nhi không nhìn thấy."
Đông Lẫm trầm mặc một chút: "Sáng mai cho người tới sửa."
Nói xong Đông Lẫm liền đi.
"Sư tôn..."
Diệp Lạc gọi vài tiếng Đông Lẫm đều không để ý.
-
Ba ngày sau.
Lâm Sơ Phóng nhìn tên khách điếm, nhấc chân đi vào.
"Khách quan mời vào bên trong..."
"Có một tiểu cô nương tên Sơ Tranh ở chỗ này của các ngươi phải không?" Lâm Sơ Phóng không nói vòng vo, trực tiếp hỏi điếm tiểu nhị tới chào hỏi y.
Mấy ngày nay Sơ Tranh không ở Thiên Tịnh Phong.
Y đi qua mới biết được, cô và sư tôn đánh nhau một trận, phòng đã sập, người cũng không thấy đâu.
Y đi hỏi thăm một hồi, mới có đệ tử nói, có gặp cô ở trên trấn.
Lâm Sơ Phóng không dám chậm trễ một khắc chạy đi tìm người.
"Sơ cô nương sao, vâng vâng vâng, nàng ở đây." Điếm tiểu nhị nói: "Ngài là?"
"Ta là sư huynh của nàng."
Điếm tiểu nhị hiểu rõ: "Sơ cô nương vừa đi ra ngoài rồi, nếu không ngài chờ một chút?"
Lâm Sơ Phóng làm sao có thể đợi được: "Đi bên nào?"
Điếm tiểu nhị chỉ qua một phương hướng: "Sơ cô nương nói là muốn đi mua một cửa hàng, đi về phía bên kia."
Mua cửa hàng?
Mua cửa hàng gì?
Lâm Sơ Phóng một đường tìm qua, tìm được người ở một cửa hàng bán binh khí.
Sơ Tranh đứng trong quầy, cầm một thanh kiếm quan sát, người đứng bên cạnh chắc là người của cửa hàng, đang cười đi theo bên cạnh.
Lâm Sơ Phóng bước mấy bước đi vào: "Sư muội."
Sơ Tranh ngước mắt, gương mặt khẩn trương của Lâm Sơ Phóng phản chiếu trong con ngươi bình tĩnh không chút lay động, cô lạnh nhạt kêu một tiếng: "Sư huynh."
Lâm Sơ Phóng nhìn thấy người rất khỏe mạnh, đáy lòng cũng thở phào: "Muội ở đây làm gì? Cần vũ khí sao? Ở chỗ sư huynh có..."
Sơ Tranh ném thanh kiếm cho người bên cạnh: "Sư huynh tìm ta có việc gì?"
Lâm Sơ Phóng bị cắt ngang, cũng không thể nói tiếp được.
Y chần chờ: "Muội và Đông Lẫm tiên tôn... Có phải là cãi nhau không?"
"Không có."
"... Chỗ ở của muội cũng đã sập, cũng đã động thủ, còn không phải cãi nhau?"
Đông Lẫm tiên tôn từ trước đến nay luôn đạm mạc, đối với ai cũng không để tâm, y chưa từng thấy nam nhân kia nổi giận.
Tiểu viện kia bị hủy thành như thế, chắc là Đông Lẫm tiên tôn phải rất tức giận...
"Động thủ là động thủ, cãi nhau là cãi nhau, không giống nhau." Cô và thẻ người tốt xác thực không cãi nhau, nhưng động thủ là sự thật.
Ngẫm lại vẫn rất tức giận.
Vật nhỏ không nhận nợ coi như xong, còn dám động thủ với mình.
Tức chết ta.
Lâm Sơ Phóng: "..." Có gì không giống nhau?
Nhưng ngẫm lại nếu thật sự có mâu thuẫn gì, chắc chắn tiểu sư muội sẽ không muốn nói.
Tiểu cô nương cũng cần sĩ diện...
Lâm Sơ Phóng sợ kích thích đến tâm hồn yếu ớt của tiểu sư muội nhà mình, không dám tiếp tục xát muối, chỉ nói: "Muội ở đây làm gì?"
"Tùy tiện xem."
Sơ Tranh đi từ trong quầy ra.
Lâm Sơ Phóng ngờ vực, tùy tiện xem thì đi vào trong quầy của người ta làm gì?