Ông chủ quán bar vừa đến đã nghe thấy tin tức mang tính oanh tạc như thế.
Ông không dám tin, móc móc lỗ tai: "Ai?"
"Trì Sơ Tranh."
"Hai trăm ngàn?"
Nhân viên kia gật đầu.
Chính là hai trăm ngàn, một chai rượu.
Ông chủ quán bar: "..."
Mẹ nó!
Ông chủ quán bar không phải bị hai trăm ngàn hù đến, mà là bị lừa đảo hai trăm ngàn hù đến.
Ông chủ quán bar vội vàng đi ra đằng sau tìm người, Sơ Tranh ngồi ở trong phòng nghỉ bấm điện thoại.
Sau khi chuyện vừa rồi xảy ra, mẫy gã đàn ông kia đã đi cả rồi, quản lý cũng không dám để Sơ Tranh tiếp tục công việc, nên cho cô đợi ở trong này.
"Tiểu Trì!!"
Ông chủ quán bar đẩy cửa đi vào.
Sơ Tranh ngước mắt liếc ông một cái.
"Cô lừa người ta hai trăm ngàn?" Chuyện này nếu mà có người báo cảnh sát, thì ông xong luôn rồi!!
Lúc trước sao mình lại tin tưởng con bé này, nhận cô vào làm chứ!!
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Rượu kia giá hai trăm ngàn mà."
"???"
Trong quán bar của tôi có bán rượu đắt như vậy sao.
Ông chủ quán bar viết rõ hai chữ "mê man" lên mặt.
Sơ Tranh giải thích một câu: "Bình rượu thứ năm ông đặt trên hàng thứ sáu của kệ rượu."
Kệ rượu...
Thứ sáu...
Bình thứ năm...
Trong đầu ông chủ quán bar nhanh chóng hình thành một sơ đồ đơn giản, thật lâu sau ông mới thăm dò hỏi: "Là bình có nhãn hiệu màu đỏ?"
"Ừ."
"..."
-
"Hình như Trì Sơ Tranh bán mất bình rượu quý giá của ông chủ rồi." Nhân viên truyền tin tức này ra ngoài với tốc độ ánh sáng.
"Cái gì? Cô ta điên rồi sao?"
Chuyện vừa rồi bọn họ đều nghe nói.
Bọn họ đều cho là Sơ Tranh cầm đại một bình rượu đi lừa hai trăm ngàn.
Không nghĩ tới cô lại chạy đi lấy rượu quý của ông chủ.
Những bình rượu trên kệ của ông chủ... Đúng là có giá hai trăm ngàn.
"Ông chủ sẽ không bóp chết cô ta chứ?"
"... Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Nhân viên làm việc ở đây lâu một chút đều biết vị ông chủ này của họ yêu quý mấy bình rượu quý đến cỡ nào.
Ngay lúc mọi người thảo luận xem có nên báo cảnh sát không, Sơ Tranh và ông chủ đi từ bên trong đi ra.
Ông chủ đi phía trước, nhìn qua tâm tình rất tốt: "Có cần tôi tìm người đưa cô về không? Mấy người kia không phải loại người lương thiện gì, chắc chắn sẽ tìm cô gây phiền phức."
Đám người: "..."
Tình huống này là thế nào đây?
Ông chủ bị người khác nhập rồi à?
Rượu yêu quý của ông bị người ta bán mất đó!
"Không cần." Sơ Tranh đi ra ngoài: "Tiền gửi sớm một chút cho tôi, cần dùng gấp."
Vương bát đản không phát nhiệm vụ, kiếm tiền cũng chỉ có thể dựa vào lừa... Không phải, là dựa vào chính mình.
Chờ Sơ Tranh rời đi, ông chủ vừa quay đầu liền nhìn thấy đám nhân viên của mình trợn mắt há mồm nhìn ông.
"Nhìn cái gì, không ra tiếp khách à?"
"Ông chủ... Ông còn tốt chứ?" Không phải là giận đến điên rồi đó chứ? Bọn họ có bị nguy hiểm đến tính mạng không nhỉ...
"Tôi làm sao?" Ông chủ không hiểu: "Mau đi làm việc đi."
Đám người: "..."
Ông chủ vui mừng phấn khởi đi tới nơi mình để rượu nhìn một chút, trống đi một vị trí, chính là vị trí của bình rượu bị Sơ Tranh lấy đi.
Nói đến bình rượu này, cũng là một nỗi đau trong lòng ông chủ.
Thứ đồ chơi kia căn bản không đáng giá đó, ông bị hố.
Bây giờ Sơ Tranh bán nó đi với giá hai trăm ngàn, ông có thể không vui sao.
Tiền vốn không ngờ còn có thể kiếm lại, coi như chia cho Sơ Tranh một chút, ông cũng còn dư.
Ông chủ quán bar cũng không sợ có người tìm đến gây phiền phức, ông có thể mở một quán bar lớn như vậy ở đây, cũng không phải không có bối cảnh gì.
"Quần chúng nhân dân của tôi ơi, tối nay thật sự rất vui..."
Chúng nhân viên: "..."
Điên rồi.
-
Bên này Sơ Tranh còn chưa ra khỏi quán bar, thì bị nhân viên phục vụ trước đó ngăn lại.
Nhân viên phục vụ sưng đỏ mắt, mang theo một chút giọng mũi nói: "Cảm ơn cô."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Nghe thấy có thẻ, tâm tình Sơ Tranh tốt hơn một chút.
"Không cần."
Sơ Tranh nói xong liền muốn đi.
Nhân viên phục vụ lần nữa gọi cô lại: "Chuyện đó... Những người lúc nãy có bối cảnh, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ..."
"Bọn họ đánh không thắng tôi."
Một đám tiểu lâu la, cô dùng một đầu ngón tay cũng có thể ấn chết.
Nhân viên phục vụ: "..."
-
Sơ Tranh đứng ở ven đường chờ xe, lúc này thời gian không còn sớm nữa, trên đường không có xe gì.
Cô chưa đứng được bao lâu, thì thấy một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, ai ai cũng hung thần ác sát, khí thế kinh người.
Mở thêm cái âm thanh hợp bối cảnh, thì đại khái chính là hiện trường xã hội đen trả thù.
"Bừm bừm —— "
Bên cạnh có một cỗ xe điện lao ra, vừa vặn đụng vào đám người kia.
Bối cảnh âm bị phá tan.
"Mẹ, đêm hôm khuya khoắt các người đi dạo đêm hả!" Chủ xe điện xém chút đụng vào, tức giận đến mắng to, nhưng nhìn thấy đối phương nhiều người như vậy, trong nháy mắt lại sợ, đầu xe rẽ ngang, trơn tru chạy mất.
Người bên kia bị trì hoãn một chút như thế, lại nhìn về phía trước.
Sơ Tranh đã ngồi vào trong xe, ló đầu ra nhìn bọn họ.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm, nhưng bọn họ cảm thấy cô nhất định là đang giễu cợt bọn họ.
Sơ Tranh nhìn đám người kia bị bỏ lại phía sau, rất vui sướng thay bọn họ báo cảnh sát, có người hơn nửa đêm có ý đồ tụ tập ẩu đả.
Bây giờ trong thành phố đang có một hội nghị rất quan trọng, an ninh được siết chặt, quản lý về phương điện này cũng rất nghiêm khắc, khắp nơi đều là tuần tra.
Sơ Tranh mới đi không bao lâu, liền thấy mấy chiếc xe lao nhanh quan ở làn đường ngược chiều bên cạnh.
Sơ Tranh mò xuống khăn quàng đỏ không tồn tại trước ngực, ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó.
"Cô gái cô đi đâu đây! Hỏi cô hai lần rồi đó!"
Tài xế đằng trước to giọng hỏi.
Sơ Tranh: "..."
-
Sơ Tranh trở lại chỗ ở, rửa mặt một chút rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau ông chủ quán bar chuyển tiền cho cô, trước khi bà chủ nhà tìm tới cửa, Sơ Tranh đã trả tiền thuê nhà.
Sơ Tranh bên này vừa trả tiền thuê nhà xong, Vương bát đản liền chậm rãi bắt đầu phát nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng sáu tiếng, tại "Spring" tiêu phí một triệu. 】
Mẹ nó mi cố ý phải không!!
【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô biết chỗ tốt của phá sản chưa. 】 Vương Giả sâu kín lên tiếng.
Cũng không có.
Ta chỉ biết nắm đấm của ta dùng rất tốt.
Mi xem, không phải ta cũng đã trả tiền thuê nhà rồi sao?
【...】
Vương Giả bất ngờ.
Spring là một Spa chăm sóc sắc đẹp, còn rất cao cấp.
Sơ Tranh biết nơi này là nơi mà Vạn Doanh thường xuyên đi, trước kia nguyên chủ từng theo dõi bà ta.
Bây giờ Vương bát đản bảo cô tới nơi này, rõ ràng là bảo cô đi dùng tiền đập Vạn Doanh.
Sơ Tranh đón xe tới, cô là gương mặt lạ, người tiếp đãi cẩn thận giới thiệu cho cô các hạng mục.
Sơ Tranh không quá kiên nhẫn: "Làm sao để nhanh chóng tiêu hết một triệu ở chỗ này?"
"Ách..."
【...】 Vương Giả cảm thấy lúc này mình cần phải nói chút gì đó, nhưng nó lại không biết mình nên nói cái gì.
Theo lời đề nghị của đối phương, Sơ Tranh làm một tấm thẻ, cũng tiếp nhận phục vụ đẳng cấp cao nhất của bọn họ.
Sơ Tranh cảm thấy với tuổi tác của mình, thật sự không cần những dịch vụ này...
Cho nên trả tiền, sau đó ở bên trong chờ một lát rồi đi.
Lúc Sơ Tranh ra ngoài, thật đúng là đụng phải Vạn Doanh.
Vạn Doanh đi cùng chị em tốt của bà ta, cười cười nói nói, nhìn qua tâm trạng cũng không tệ lắm.
Đột nhiên gặp phải Sơ Tranh, nụ cười của Vạn Doanh lập tức thu lại.
"Doanh Doanh." Chị em tốt của Vạn Doanh nháy mắt ra hiệu với bà ta.
"Tiểu Sơ, sao con lại ở chỗ này?"
Ở trước mặt người ngoài, Vạn Doanh vẫn phải làm dáng một chút, dối trá chào hỏi cô.