Sơ Tranh vừa vặn nghe thấy câu nói kia của công chúa Thường Hoan.
Cô nhìn về phía công chúa Thường Hoan bên kia, tiểu cô nương quệt miệng, mặt mũi tràn đầy mấy chữ không vui.
Gần đây Chúc Đông Phong đều rất ít lộ diện, có lẽ là sợ lại gặp chuyện "linh dị" gì đó.
Có mấy hòa thượng khiêng đồ đi về phía bên này, đồ vật rất nặng cũng rất lớn, công chúa Thường Hoan chủ động né tránh.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh chợt có một đạo hàn quang hiện lên.
"A!"
Có cung nữ thoáng nhìn thấy hàn quang kia trước, có lẽ theo phản xạ có điều kiện, trực tiếp kêu thành tiếng.
Bên kia, một phụ nhân ăn mặc rất bình thường, cầm một con dao găm, đâm về phía công chúa Thường Hoan.
Phụ nhân nhảy từ trên bậc thang bên cạnh xuống, lúc này cách công chúa Thường Hoan vô cùng gần.
"Công chúa cẩn thận!"
Người cách công chúa Thường Hoan gần nhất trực tiếp đẩy nàng một cái.
Phụ nhân công kích lần thứ nhất thất bại.
"Bắt thích khách!!"
"Có ai không, bắt thích khách!"
"Hộ giá! Bảo vệ công chúa!"
Các loại âm thanh đồng thời vang lên, động tác của phụ nhân rất hung ác, trực tiếp đá văng người ngăn cản, bắt lấy cánh tay công chúa Thường Hoan.
Công chúa Thường Hoan đại khái từng học qua một chút công phu, bị thích khách bắt lấy, lập tức nhấc chân đá về phía đối phương.
Đáng tiếc chút công phu mèo ba chân này của nàng sao có thể là đối thủ của thích khách được.
Xoẹt xoẹt ——
Dao găm sắc bén cắt rách vải vóc trên cánh tay công chúa Thường Hoan, máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ y phục.
Công chúa Thường Hoan lảo đảo ngã xuống bậc thang phía sau.
"Công chúa —— "
Ngã xuống như thế, công chúa Thường Hoan cảm thấy trên mặt mình sẽ có sẹo.
Nàng không muốn trên mặt có sẹo!!!
Công chúa Thường Hoan sợ hãi nhắm mắt lại.
Nhưng mà cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng cũng không truyền đến, nàng được người đỡ...
Công chúa Thường Hoan mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, chủ nhân của gương mặt này, lúc này mặt mày lãnh đạm nhìn nàng, một tay đỡ lấy eo nàng.
Nếu như đổi thành một nam tử, hình ảnh này tuyệt đối là tư thế tiêu chuẩn của anh hùng cứu mỹ nhân.
"Nhìn đủ chưa?"
Công chúa Thường Hoan chớp mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn vô cùng đáng thương.
Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Nhìn đủ rồi thì đứng vững dậy, làm bẩn y phục ta rồi."
Công chúa Thường Hoan: "!!!"
Công chúa Thường Hoan giãy dụa đứng vững dậy, cánh tay nàng vừa rồi bị cắt ra một đường, lúc này đang thấm máu.
Mà cô nương cứu nàng, trên người cũng bị nhuộm đỏ.
Quét mắt nhìn vết máu dính trên y phục một vòng, tâm tình không tươi đẹp lắm, phải thay quần áo... Thật phiền.
Thích khách bên kia đã vọt xuống.
Tâm tình Sơ Tranh không tốt kết quả chính là ——
Thích khách bị đánh nằm rạp xuống đất.
Sơ Tranh cúi đầu quan sát thích khách, phát hiện người này khá quen.
Hình như là nữ tử ngồi quay lưng về phía bọn họ vào lúc ăn cơm ngày đó.
Ả rời đi sớm, lúc ấy Sơ Tranh thoáng nhìn qua một chút.
Mặc dù đã cải trang dịch dung, nhưng Sơ Tranh cảm thấy hẳn là cùng một người.
Giờ khắc này đang trừng Sơ Tranh muốn rách cả mí mắt, dường như đang căm thù Sơ Tranh vì xen vào việc của người khác.
Người bên cạnh xông tới, cắt ngang Sơ Tranh và người này đối mặt.
"Công chúa, ngài không sao chứ."
"Chảy máu."
"Mau gọi ngự y tới."
"Chúc đại nhân đi đâu rồi!"
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, công chúa Thường Hoan được người vây quanh, đầu óc choáng váng một trận, chờ nàng quay đầu lại tìm người vừa rồi, thì nơi đó đã không còn người nào nữa.
-
Khi Thường Hoan công chúa bị thương, Chúc Đông Phong không thấy tung tích, chuyện này cuối cùng nhất định sẽ tính là Chúc Đông Phong thất trách.
Quả nhiên, ngày hôm sau lập tức có người của triều đình chạy tới.
Sơ Tranh đứng xa xa nhìn một nhóm người, trùng trùng điệp điệp đi từ ngoài chùa vào.
Nam nhân dẫn đầu thân hình cao lớn, y phục trên người hoa lệ, khoác một chiếc áo choàng, đi đường mang gió, áo choàng giơ lên, rất có khí thế.
Cẩm Chi đứng ở bên cạnh Sơ Tranh, chủ động nói: "Đó là hoạn quan lớn nhất Hạ triều bây giờ, Ân Thận."
"Hoạn quan?" Sơ Tranh nhíu mày.
Hoạn quan bình thường không phải dáng dấp tròn vo thì chính là gầy đến không ra dáng, sao thân hình người này lại đẹp như thế?
Không giống hoạn quan, mà càng giống một vương gia hơn.
Cẩm Chi: "Hạ triều bây giờ do hoạn quan cầm quyền, Hoàng đế chính là một con rối."
Sơ Tranh từng mơ hồ nghe thấy một chút, nhưng bởi vì không liên quan đến cô, cho nên cô cũng không chú ý lắm.
Hoàng đế Hạ triều ngu ngốc vô năng, mười ngày nửa tháng cũng không thấy vào triều.
Lúc đầu thế lực của hoạn quan còn chưa lớn như vậy, nhưng Hoàng đế tín nhiệm Ân Thận bên cạnh ông ta.
Dần dần quyền lợi của hoạn quan càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng Ân Thận một mình nắm lấy quyền lực, biến Hoàng đế thành một con rối vô năng, trở thành hoạn quan đầu lĩnh lớn nhất đương triều.
Ân Thận âm hiểm xảo trá, hỉ nộ vô thường, thủ đoạn tàn nhẫn, là một đại gian tặc danh xứng với thực.
Cẩm Chi: "Tiểu thư có biết bên ngoài gọi hắn thế nào không?"
Sơ Tranh nhìn đám người kia đi qua viện của công chúa Thường Hoan, không cảm thấy hứng thú lắm hỏi: "Gọi thế nào?"
Cẩm Chi: "Thiên Tuế đại nhân."
Hoàng đế là vạn tuế, một tên thái giám như hắn, lại muốn trở thành thiên tuế, nhìn vào đó cũng có thể thấy được dã tâm của hắn.
"Ngươi nói Chúc Đông Phong có phải chịu phạt không?" Sơ Tranh trực tiếp đổi chủ đề.
"Tiểu thư, ta có thể hỏi một chút không... Ngài và vị Chúc đại nhân kia, có thù sao?" Vì sao mà cứ luôn gây chuyện với hắn ta thế?
"Không có." Với ta thì không có, nhưng với nguyên chủ thì có.
Ta chỉ là một người chấp hành không có tình cảm.
Ta quá khó khắn.
【...】 Ta ngồi đây xem tiểu tỷ tỷ làm trò.
"Không có thì sao ngài lại nhằm vào hắn ta?" Cẩm Chi rất kì quái.
"..."
Ta không phải, ta không có, đừng nói lung tung!
Đại khái là nói ra đến chính mình cũng không tin, cho nên Sơ Tranh spam trong nội tâm một lần, sau đó trực tiếp giữ trầm mặc.
Cẩm Chi không nhận được đáp án, tự động tiếp nối vấn đề vừa rồi của Sơ Tranh: "Chúc Đông Phong là đến để bảo vệ công chúa Thường Hoan, bây giờ công chúa Thường Hoan bị thương, hắn nhất định sẽ bị trách phạt."
Chứ đừng nói là bây giờ người đến là hoạn quan đứng đầu.
Ai biết đáy lòng vị Thiên Tuế đại nhân này có chủ ý gì.
Lỡ như mượn cơ hội chèn ép Chúc Đông Phong thì sao?
-
Chỗ ở của công chúa Thường Hoan.
Nhóm cung nhân dồn dập đứng ở bên ngoài, cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
Công chúa bị thương, không ai được tốt cả, những người hầu hạ như bọn họ đều sẽ bị liên lụy.
Trong phòng, ngự y đang đổi thuốc cho công chúa Thường Hoan.
Chúc Đông Phong đứng ở bên ngoài, sắc mặt tiều tụy, bọng mắt rõ ràng có màu xanh đen, có vẻ như không được nghỉ ngơi tốt.
Hắn ta đi tới đi lui, hai tay lúc thì thả trước người, lúc lại đặt sau lưng, hiển nhiên là rất lo lắng.
"Thiên Tuế đại nhân đến —— "
Chúc Đông Phong sững sờ, hắn ta biết có người truyền tin tức về trong cung.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới Ân Thận sẽ đích thân tới.
Nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình Chúc Đông Phong lại trầm xuống.
Khoảng thời gian này luôn luôn phát sinh những chuyện không thể hiểu nổi, bây giờ công chúa Thường Hoan còn bị thương, mấu chốt là lúc ấy hắn ta còn không ở đó, trị hắn ta tội thất trách cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chúc Đông Phong không dám nghĩ nữa, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.
Nam nhân tuổi trẻ tuấn mỹ, mang người đi từ bên ngoài vào, áo choàng khẽ giơ lên, lộ ra hoa phục tinh mỹ ở bên trong.
Y phục của hoạn quan trong cung căn bản không phải kiểu này, một thân y phục của hắn, đã sắp so được với quy cách của vương gia rồi.
"Thiên Tuế đại nhân." Chúc Đông Phong chủ động gọi một tiếng, còn chắp tay.
Chúc Đông Phong thân là đại thần, căn bản không cần hành lễ kiểu này, nhưng ai bảo bây giờ người ta là Thiên Tuế đại nhân, không hành lễ không được.