Hứa Kiêu Vi tự trúng độc châm của mình, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng, sau khi giải độc thì không sao nữa.
Nhưng Sơ Tranh đắc tội với ả, Hứa Kiêu Vi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ngay khi Hứa Kiêu Vi chuẩn bị chọc thủng thân phận cô là người sống sót của Quý gia ra ngoài, thì đột nhiên nhận được tin tức, trong cung dẫn người bao vây Sơ phủ.
Người đến chính là cấm quân trong cung, bao vây phủ đệ lại, một con ruồi cũng đừng nghĩ đến chuyện bay ra ngoài.
Đám người này tới rất đột nhiên, Sơ Tranh hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
"Tiểu thư, bọn họ tới bắt ngài?"
Cẩm Chi đại khái là hiểu rõ thân thế của Sơ Tranh, cảm thấy trước đó mình không chạy là quá thiệt thòi, bây giờ nói không chừng nhất định sẽ bị bắt theo.
"Bắt ta?"
Sơ Tranh không rõ ý vị lặp lại hai chữ này một lần, sau đó hờ hững đi ra bên ngoài.
Cẩm Chi đuổi theo cô.
Sơ Tranh quay đầu: "Ngươi đừng đi cùng." Lát nữa thật sự đánh nhau, vướng chân vướng tay.
Cẩm Chi: "???"
-
Người ngoài cửa phủ chỉ bao vây, còn không có ý tứ gõ cửa.
Sơ Tranh chủ động ra ngoài, người bên ngoài dồn dập quăng ánh mắt tới.
"Các ngươi làm trò gì thế?" Sơ Tranh nhìn bọn họ chằm chằm.
Không một ai nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, đội ngũ tránh ra một con đường, nam nhân mặc khôi giáp đi tới.
Nam nhân ngũ quan tuấn lãng nghiêm túc, khôi giáp trên thân làm cho nam nhân nhìn qua cao lớn thẳng tắp, như núi như trúc.
Nam nhân tiến lên, dò xét Sơ Tranh: "Sơ cô nương, phiền ngươi đi theo chúng ta một chuyến."
"Dựa vào cái gì?" Sơ Tranh đứng trên bậc thang, từ trên cao liếc nhìn đối phương.
Ngươi bảo ta đi với ngươi, thì ta phải đi theo ngươi chắc? Ngươi cũng không phải thẻ người tốt!
Nam nhân nói: "Trong lòng Sơ cô nương rõ ràng, cần gì phải làm rõ, khiến cho mọi người đều khó xử."
Sơ Tranh ồ một tiếng: "Các ngươi là tới bắt ta?"
Nam nhân: "Đúng vậy, Sơ cô nương, mời."
Sơ Tranh: "Ta không đi thì sao?"
Nam nhân: "Vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí."
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người phía sau hắn ta, dưới đáy lòng nhanh chóng quy hoạch, làm sao có thể giải quyết đám người này trong thời gian ngắn nhất.
Kế hoạch của Sơ Tranh chưa kịp áp dụng, nơi xa có một đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi về phía bên này.
Sơ Tranh từ rất xa trông thấy Ân Thận ngồi trên kiệu.
Nam nhân vẫn mặc y phục lộng lẫy, thân thể nghiêng về một bên, một tay khoác lên lan can, một tay chống lên thái dương, tư thế tùy ý.
"Thiên Tuế đại nhân đến —— "
Đám người giật mình, dồn dập khom người hành lễ.
Ân Thận được người đỡ xuống, người bên cạnh lập tức cầm áo choàng phủ thêm cho hắn, Ân Thận kéo lấy áo choàng đi tới.
"Thiên Tuế đại nhân..." Nam nhân vừa rồi nói chuyện với Sơ Tranh cúi đầu: "Sao ngài lại tới đây?"
"Việc này không nhỏ, bệ hạ bảo ta đích thân tới." Ân Thận giẫm lên bậc thang đi lên.
"Nhưng mà..."
Bước chân Ân Thận ngừng lại, nghiêng người nhìn lại: "Nhưng mà cái gì?"
Nam nhân đối đầu với ánh mắt Ân Thận, sắc mặt cứng đờ.
"Không có..."
Ân Thận thu tầm mắt lại, tiếp tục đi lên trên bậc thang.
Ân Thận đi đến trước mặt Sơ Tranh, hắn đưa lưng về phía những người kia, hạ giọng: "Đừng sợ, cùng ta trở về trước."
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Trở về cùng ngươi?"
"Ừ, sẽ không để ngươi chịu ủy khuất đâu." Trong giọng nói của Ân Thận giống như mang theo trấn an.
Sơ Tranh: "..."
Chính ta cũng sẽ không để mình chịu ủy khuất.
Ta có thể!
"Bây giờ ngươi đối đầu với bọn họ cũng không có chỗ tốt, chuyện này bệ hạ đã biết rồi." Ân Thận nói tiếp: "Cho dù hôm nay ngươi rời đi, bọn họ sẽ truy nã ngươi toàn thành, chẳng lẽ ngươi muốn cứ luôn trốn trốn tránh tránh như thế?"
Ân Thận nhô cánh tay từ dưới áo choàng ra, nắm chặt tay Sơ Tranh: "Đi theo ta trước, được không?"
Sơ Tranh: "..."
Ánh mắt Sơ Tranh dừng lại trên mu bàn tay Ân Thận một lúc, nhẹ gật đầu: "Ừ."
Thẻ người tốt xin ta như thế, vậy thì miễn cưỡng đồng ý đi.
【...】 Thẻ người tốt xin cô chỗ nào hả!
Hắn còn chủ động kéo tay ta kìa.
Khó có khi thẻ người tốt chủ động như thế, sao ta có thể cự tuyệt hắn chứ.
Không phải chỉ là tiến cung thôi sao!
Vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ.
Thẻ người tốt dám làm gì, ta sẽ thuận tiện bắt hắn ra luôn.
【...】 Mẹ nó ta đã biết cô không có ý tốt mà.
Ân Thận cười cười, thu tay lại, quay người phân phó: "Mang Sơ Tranh cô nương về cung."
"Thiên Tuế đại nhân!" Nam nhân kinh ngạc: "Người này là..."
"Bệ hạ bên kia tự ta sẽ đi nói." Ân Thận mặt lạnh, thấp giọng quát: "Tránh ra."
Nam nhân: "..."
Nam nhân dường như không dám đối đầu chính diện với Ân Thận, sắc mặt có chút khó coi, chần chờ tránh đường ra.
Ân Thận đại khái là không muốn cho người ta nhìn ra cái gì, chỉ là để Sơ Tranh đi theo bên cạnh kiệu, hắn ngồi lên, vung tay ra hiệu hồi cung.
Chờ đội ngũ rời đi, nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, nặng nề thở ra một hơi.
Bên cạnh có người tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Tướng quân, thật sự để cho Thiên Tuế đại nhân mang người đi sao? Chúng ta trở về phải bàn giao thế nào?"
Nam nhân lạnh giọng quát lớn: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Người bị quát lập tức im miệng.
"Hồi cung!"
Người vây quanh bên ngoài Sơ phủ đều tản đi, trong nháy mắt quạnh quẽ xuống.
Cẩm Chi từ bên trong cửa nhô đầu ra, nhìn hai bên một chút.
Cho nên...
Bây giờ nàng phải làm gì đây?
Là muốn tập hợp người cướp ngục sao?
-
Chờ đi ra một khoảng cách, Ân Thận liền gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho Sơ Tranh một cỗ kiệu.
Sơ Tranh ngồi trong kiệu lắc lư, thảo luận với Vương bát đản.
"Mi có cảm thấy thẻ người tốt là lạ không?"
【 Là lạ ở chỗ nào? 】 Vương bát đản biểu thị không hiểu liền hỏi.
"Là lạ." Sơ Tranh cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm, giống như đang bị tính toán...
Thẻ người tốt chắc chắn đang bày âm mưu quỷ kế gì đó!
【 Cô không thể nghĩ thẻ người tốt của cô tốt một chút được sao? 】
"Ta cố gắng suy nghĩ, nhưng hắn là đen mà."
【...】 Cho nên mới cần cô cứu vớt đó! Bây giờ cô đang làm gì thế hả!
"Vậy cách tốt nhất chính là giam lại." Một khóa giải quyết tất cả, ngươi đáng giá có được.
【...】
Vương Giả muốn offline lẳng lặng.
Nó đã từ bỏ trị liệu.
Cỗ kiệu ngừng lại, có người vén màn kiệu lên, mời Sơ Tranh ra ngoài.
Cỗ kiệu ngừng lại ở cửa sau của một tòa cung điện, Ân Thận đã xuống, đang nhìn về phía cô bên này.
Ân Thận dẫn Sơ Tranh đi vào, cung điện không lớn, nhưng bên cạnh chính là long điện Hoàng đế ở lại, chuyện này đã xác nhận chỗ đứng của Ân Thận.
"Ngươi ở chỗ này trước đi." Ân Thận tự đẩy một cánh cửa ra: "Xem có thích không? Không thích thì xem mấy gian phòng bên kia một chút, thích cái nào thì chọn cái đó."
"Ngươi ngủ phòng nào?" Sơ Tranh hỏi.
Ân Thận chỉ chỉ đối diện.
Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Ta muốn ở cách vách ngươi."
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.
Thẻ người tốt nhất định phải cướp tới tay mới an toàn.
"..." Ân Thận sửng sốt một chút, rất nhanh cười đồng ý: "Được. Gian phòng kia vẫn chưa thu thập, ngươi đến phòng ta nghỉ ngơi một lát trước, thu thập xong lại đi qua."
Ân Thận mang Sơ Tranh về phòng mình.
Đợi Sơ Tranh vào, nụ cười trên mặt Ân Thận lập tức thu lại, thanh âm cũng lạnh xuống: "Thu thập gian phòng bên cạnh đi."
Người bên cạnh cúi đầu nhắc nhở: "Đại nhân, đó là thư phòng của ngài..."
Ân Thận: "Lúc ta đi ra, hi vọng nhìn thấy các ngươi đã làm xong."