Sơ Tranh bên này hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, cả nhà Lộ Thiến bên kia thì không tốt lắm.
Lúc ban đầu bác cả mở cửa tiệm kia xác thực kiếm lời được ít tiền, nhưng bởi vì cặp vợ chồng này đều keo kiệt, không chỉ keo kiệt, còn nghiền ép nhân viên, ai mà chịu cho nổi.
Nhân viên thay đổi quá nhanh, cũng tạo thành cảnh quản lý cửa hàng hỗn loạn.
Dưới tình huống như vậy, vẫn chống chọi được mấy tháng, cũng kiếm lời được chút tiền.
Lộ Thiến biết nhà mình kiếm được tiền, thì càng tiêu tiền vung tay quá trán hơn.
Bạn học có cô ta muốn mua, bạn học không có cô ta cũng muốn mua.
Đi ra ngoài cũng không ở loại khách sạn một hai trăm một đêm như lúc trước, mà động một chút là khách sạn năm sao.
Bác gái cả cực kỳ yêu chiều Lộ Thiến, tự nhiên thỏa mãn mọi yêu cầu của cô ta, nuôi Lộ Thiến đến mức càng ngày càng vật chất.
Lớp mười hai không học tập cho giỏi, cả ngày nghĩ đến chuyện sống phóng túng.
Bác trai nói vài câu, còn bị bác gái cả và Lộ Thiến liên hợp lại oán.
Nói ông ta chỉ có một đứa con gái như vậy, không cho cô ta dùng thì cho ai dùng, thế là bác trai cũng không thể làm gì được.
Nhưng theo Lộ Thiến tiêu xài càng lúc càng nhiều, việc làm ăn của cửa hàng dần dần không tốt, tiền tiêu vặt của Lộ Thiến cũng bị giảm bớt tương ứng.
Lộ Thiến làm sao có thể chịu được, một khóc hai nháo chỉ thiếu ba treo cổ nữa thôi.
Bác trai và bác gái cả sốt ruốt vì việc làm ăn của cửa hàng, đối với Lộ Thiến cũng mất đi kiên nhẫn, Lộ Thiến thấy cách này không lấy được tiền, bắt đầu có chủ ý khác.
Mỗi ngày tan học cô ta đều vào trong tiệm, sau đó đem mã trả tiền đổi thành của mình, khi đi ra sẽ đổi lại.
Bác trai và bác gái cả mặc dù không biết tính sổ sách lắm, nhưng mỗi ngày có bao nhiêu đơn vẫn tính được rõ ràng, lúc đầu còn tưởng rằng có người không trả tiền đã đi luôn mà bọn họ không phát hiện ra, sau đó mới phát hiện ra chuyện Lộ Thiến làm.
Lộ Thiến bị giáo huấn một chầu, Lộ Thiến không hề cảm thấy mình làm sai, đóng sập cửa tuyệt thực phản kháng.
Bác trai và bác gái sao có thể nhìn thấy Lộ Thiến bị đói được, chỉ có thể chịu thua.
Ngay lúc này, công ty trước đó cho bác trai và bác gái vay tiền tới cửa đòi tiền.
Lúc bắt đầu đúng là cửa hàng kiếm lời được ít tiền, nhưng số tiền kia đã đổ hết vào trong cửa hàng, còn một số là tiêu xài, căn bản chưa trả nợ được.
Bây giờ đến đòi tiền, bọn họ làm sao có thể trả lại.
Công ty mà khi vay tiền thì coi bọn họ như đại gia mà phục vụ, lúc này thay đổi bộ mặt, hung thần ác sát bắt trả tiền.
Không trả tiền lại sẽ chặn trước lối vào của cửa hàng bọn họ, có khách trực tiếp cưỡng chế đuổi đi.
Lần này càng không có gì thu nhập nữa.
Bác cả bị ép đến mức không còn cách nào, chỉ có thể chuyển nhượng cửa hàng.
Mặc dù trả được một phần, nhưng vẫn còn rất nhiều, số tiền này bắt đầu sinh ra tiền lãi.
Bác cả kinh ngạc: "Không phải nói lãi suất rất thấp sao?"
"Đúng là rất thấp, nhưng đó là khi ông trả hết trong thời gian quy định, bây giờ ông không trả đúng hạn, sao có thể vẫn là lãi suất kia được."
Bác cả: "..."
"Ở đây giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng."
Bác cả nhìn đối phương lấy hợp đồng ra, sắc mặt trướng thành màu gan heo: "Các người..."
Bác cả muốn tìm người bạn lúc trước giới thiệu, nhưng sao còn có thể tìm được người bạn kia nữa.
Đến cuối cùng làm cho bác cả không thể không bán nhà để trả.
Trả được khoản vay, nhưng nhà cũng không còn.
Nhà bác cả nhớ tới tìm một nhà cha Lộ, kết quả đến chỗ kia, thì phát hiện người ta đã sớm dọn đi rồi.
Điện thoại cũng đã đổi, những hàng xóm bạn bè quen biết cũng không ai biết bọn họ đi đâu.
Lộ Thiến sống được một thời gian tốt lành, sao còn có thể trở lại cuộc sống khổ cực được nữa, cũng mặc kệ tình huống của cha mẹ cô ta, vẫn đòi tiền mỗi ngày như cũ.
Lúc trước một nhà bác cả giống như quỷ hút máu quấn lấy cha mẹ Lộ, bây giờ Lộ Thiến giống y như bọn họ lúc trước.
-
Cuộc sống đại học của Sơ Tranh vô cùng hài lòng, Vương Giả không phát nhiệm vụ bắt cô phá sản, vậy thì càng hài lòng hơn.
Nhưng Tang Ngung rất bận, công việc của hắn dần dần đi vào quỹ đạo, danh tiếng đi lên, người tìm hắn cũng nhiều lên.
Có lẽ có Sơ Tranh ở bên hắn, mỗi ngày Tang Ngung đều không nghĩ nhiều như vậy, cũng không có thời gian đi suy nghĩ xem lúc trước rốt cuộc là ai hãm hại hắn, rồi phát sinh biến hóa trên tâm cảnh.
Buổi chiều Sơ Tranh không có lớp, sau khi mua một đống đồ vật ngổn ngang, tản bộ đến phòng làm việc của Tang Ngung.
Phòng làm việc là cửa thủy tinh, Sơ Tranh nhìn vào bên trong một cái.
Tang Ngung và một người phụ nữ ngồi chung với nhau, có lẽ là vấn đề góc độ, nhìn qua có chút thân mật.
Không biết người phụ nữ kia nói cái gì, có chút kích động, giơ tay muốn kéo Tang Ngung.
Con ngươi Sơ Tranh nhíu lại, đẩy cửa thủy tinh ra: "Tang Ngung."
Tang Ngung vừa vặn tránh khỏi tay người phụ nữ kia, nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, trong lòng hắn bỗng nhiên nhảy lên một cái, nhìn về phía cửa.
Sơ Tranh chắp tay đứng ở cửa ra vào, thần sắc thản nhiên nhìn hắn, trên mặt căn bản không nhìn ra cảm xúc gì.
Tang Ngung lập tức đi tới cửa: "Em trông thấy cái gì rồi?"
Sơ Tranh hỏi lại: "Anh muốn em trông thấy cái gì?"
"Anh không làm gì cả."
Sơ Tranh: "Nếu đã không làm gì cả, thì anh chột dạ cái gì?"
Tang Ngung: "..."
Đây không phải là sợ em hiểu lầm sao?
Người phụ nữ bên trong cũng đi ra, váy đuôi cá ôm sát thân màu đen, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của cô ta.
Người phụ nữ vừa khóc, hốc mắt ửng đỏ, khóe mắt còn mang theo nước mắt, bộ dáng làm người ta nhìn mà thương xót.
Tang Ngung giơ tay ôm lấy Sơ Tranh, kéo cô về phía bên người mình: "Sau này đừng tiếp tục tới tìm tôi nữa."
Người phụ nữ hít mũi một cái, ánh mắt rơi vào người Sơ Tranh, ủy khuất hỏi: "Anh có bạn gái?"
"Ừ."
Nước mắt lại tràn ra khỏi hốc mắt người phụ nữ, im ắng rơi đi xuống.
Dường như cô ta không tiếp nhận được kết quả này, trực tiếp chạy ra ngoài.
"Cô ta là ai vậy?"
"Bạn học thời đại học, trước kia... Quan hệ không tệ." Tang Ngung ngừng một chút, lại giải thích: "Anh và cô ta không có bất cứ quan hệ nào, em đừng nghĩ lung tung."
Bạn học thời đại học...
Khi Tang Ngung chưa xảy ra chuyện cũng không phải thế này, có bạn bè cũng không ngoài ý muốn.
"Cô ta tới tìm anh làm gì?"
"Không có gì, chỉ là gặp phải." Tang Ngung nói: "Đại khái là cảm thấy bây giờ anh sống như vậy, ngoài dự liệu thôi."
"Ồ."
Sơ Tranh cũng không truy vấn, kéo Tang Ngung tiến vào bên trong.
Tang Ngung có chút lo lắng Sơ Tranh sẽ nghĩ lung tung, nhưng Sơ Tranh rõ ràng không có ý kia, cũng không có biểu hiện ghen tuông gì, ngược lại cho hắn một đống đồ.
Tận tới đêm khuya Tang Ngung mới biết mình nghĩ sai.
Cô không biểu hiện ra ngoài, cũng không có nghĩa là cô không thù dai.
-
Sơ Tranh điều tra vị bạn học kia của Tang Ngung một chút —— dĩ nhiên không phải bởi vì cô ta nhìn như có tâm tư gây rối đối với thẻ người tốt.
Mà là bởi vì Tang Ngung xảy ra chuyện, chắc chắn là do người quen thuộc bên cạnh.
Bất cứ người nào cũng không thể bỏ qua.
Nhất định phải giải quyết người trong lúc thẻ người tốt phát hiện ra, bằng không hắn hắc hóa thì làm sao bây giờ! Ta rất khó xử lý.
Cô gái kia tên Mễ Na, đúng là bạn học của Tang Ngung, nhưng cô ta cũng không làm nghề liên quan đến ngành học, ngược lại làm một võng hồng, bây giờ là người sáng lập của một cửa hàng trang phục nào đó, thu nhập một tháng là tiền triệu.
Người hãm hại Tang Ngung chắc chắn có liên quan đến quan hệ lợi ích, Mễ Na không làm ngành này, hiềm nghi cũng không lớn.
"Chào cô."
Sơ Tranh ngẩng đầu, đối đầu với gương mặt vừa trông thấy trong tư liệu.
Cô bỗng nhiên khép tư liệu trước người lại, trấn định đối mặt với người tới: "Có việc?"
Mễ Na gỡ kính râm xuống, lễ phép hỏi: "Có thể ngồi không?"
Sơ Tranh không lên tiếng, Mễ Na xem như cô đồng ý, ngồi xuống đối diện.