Hà Viện Viện đi theo phú nhị đại kia hơn nửa năm, trong lúc đó xác thực cũng hưởng thụ không ít.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, phú nhị đại căn bản không có ý định lâu dài với Hà Viện Viện, hơn nửa năm sau chán cô ta, trực tiếp tìm một tiểu minh tinh mười tám tuyến nuôi.
Hà Viện Viện khóc rồi náo rồi, nhưng cũng không có tác dụng gì.
Công việc của cô ta là phú nhị đại tìm cho, bởi vì cô ta gây chuyện quá mức, phú nhị đại trực tiếp cho người đuổi việc cô ta.
Bây giờ Hà Viện Viện đang tìm việc làm khắp nơi.
"Kế tiếp, Hà Viện Viện."
Hà Viện Viện cầm sơ yếu lý lịch đi vào, ấn tượng của người phỏng vấn đối với cô ta cũng không tệ lắm, lúc đi ra Hà Viện Viện thở phào trong lòng.
Hà Viện Viện đi đến cửa thang máy, thang máy mở ra, bên trong là một đám người mặc âu phục giày da, người đứng ở chính giữa, làm Hà Viện Viện sững sờ.
Cao Đằng trông thấy người quen thuộc, cũng sững sờ.
Cao Đằng ghi nhớ lời Sơ Tranh nói, không tiếp tục chú ý đến Hà Viện Viện nữa, cho nên sau đó, anh ta cũng chưa từng gặp lại cô ta.
Có đôi khi anh ta sẽ nghĩ, nếu lần nữa nhìn thấy Hà Viện Viện, anh ta sẽ có tâm tình gì.
Lúc này đột nhiên trông thấy, trong lòng Cao Đằng rất bình tĩnh.
"Cao tổng?"
Người phía sau gọi anh ta một tiếng.
Cao Đằng hoàn hồn, nhấc chân đi ra khỏi thang máy, khẽ gật đầu với Hà Viện Viện, bình tĩnh rời đi.
Có người tò mò quan sát Hà Viện Viện, đại khái là không biết vì sao Cao Đằng lại chào hỏi cô ta.
Mà người bên cạnh Cao Đằng đã rất hiểu chuyện báo cáo tiến triển của hạng mục mới nhất cho anh ta nghe.
Một hồi lâu sau Hà Viện Viện mới hồi phục lại tinh thần, kéo một nhân viên bên cạnh hỏi: "Người vừa đi qua là ai thế?"
"À, Cao tổng của phòng hạng mục của chúng tôi."
"Tên là Cao Đằng sao?"
"Đúng thế."
Không phải cô ta nhận lầm, đó chính là Cao Đằng.
Mà Cao Đằng bây giờ, cô ta gần như không quen biết, tự tin hơn trước kia, cũng đẹp trai hơn trước kia....
-
Hà Viện Viện toại nguyện nhận được thông báo được nhận vào làm việc, cô ta che giấu tâm tình thấp thỏm đi làm, cho là có thể gặp được Cao Đằng.
Đáng tiếc Cao Đằng không nhàn rỗi như vậy, làm sao có thể tùy tiện gặp được.
Ngược lại là có không ít nhân viên trong công ty, vụng trộm thảo luận về chuyện ngoài lề của Cao Đằng.
"Anh ấy có bạn gái không?" Hà Viện Viện hỏi một câu.
"Không có, Cao tổng vẫn độc thân đấy." Nữ nhân viên trả lời dừng một chút: "Nhưng nghe nói có người theo đuổi Cao tổng, lái xe Rolls-Royce cơ."
"Con gái của lão tổng chúng ta không phải cũng thích Cao tổng sao?"
"Có sao?"
"Sao lại không có, thường xuyên chạy đến phòng hạng mục, không phải vì Cao tổng thì vì ai."
Đáy lòng Hà Viện Viện phát lạnh.
Có một loại cảm giác như đồ của mình bị người khác cướp đi.
Người kia đã từng là của cô ta...
Hà Viện Viện thăm dò được hành trình của Cao Đằng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội gặp được Cao Đằng.
"Cao Đằng." Hà Viện Viện gọi Cao Đằng lại.
Tay mở cửa xe của Cao Đằng ngừng lại, lần theo âm thanh nhìn sang.
Rõ ràng Hà Viện Viện đã chăm chút tỉ mỉ về cách ăn mặc, váy dài thuần một sắc trắng, cực kỳ giống với khi Cao Đằng vừa ở bên cô ta...
"Cao Đằng, anh... Đã lâu không gặp." Hà Viện Viện đi tới.
"Ừ." Phản ứng của Cao Đằng rất bình thản: "Đã lâu không gặp."
Phản ứng này không giống như Hà Viện Viện nghĩ, ngày đó mới gặp, cô ta tưởng rằng bởi vì có người ở đó, nên Cao Đằng không tiện thể hiện.
Nhưng đã nhiều ngày như thế trôi qua, Cao Đằng cũng không hề có ý định đi tìm cô ta.
Bây giờ cô ta chủ động đến tìm anh ta, dáng vẻ của anh ta lại bình thản như thế này... Đây là người từng yêu mình năm sáu năm sao?
"Có thể cùng nhau ăn cơm được không?"
Cao Đằng lễ phép lại xa cách nói: "Lát nữa tôi còn có cuộc họp, xin lỗi."
"..."
"Vậy lúc nào anh có thời gian..."
"Chúng ta đã chia tay rất lâu rồi, không cần thiết phải ăn cơm cùng nhau nữa." Cao Đằng cắt ngang lời Hà Viện Viện.
Vẻ mặt Hà Viện Viện có vẻ hơi khó xử: "Chia tay thì ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa sao?"
Cao Đằng: "Nếu như còn có thể làm bạn với cô, thì chứng minh trước kia tôi căn bản chưa từng yêu cô."
Nghe thấy Cao Đằng nói như vậy, đáy lòng Hà Viện Viện lại bốc lên một chút mừng rỡ, tiến lên kéo tay áo Cao Đằng: "Cao Đằng, trước kia là em sai, anh tha thứ cho em có được không, chúng ta làm lại được không? Anh vẫn còn yêu em đúng không?"
Cao Đằng đẩy tay Hà Viện Viện ra: "Tôi đã từng yêu cô, thời gian ở bên cô là hồi ức tốt đẹp nhất của tôi. Nhưng mà... Bây giờ tôi không còn yêu cô nữa, tôi có cuộc sống riêng của mình rồi."
Anh ta đã từng cho là mình không thể nói ra được những lời này.
Nhưng mà đến lúc này, những lời này lại nói ra một cách rất tự nhiên.
Thời gian thật sự có thể hòa tan hết thảy mọi thứ...
"Cao Đằng, sao anh có thể không yêu em nữa? Anh đã từng nói, cả đời này chỉ yêu một mình em mà."
"Nếu như cô không phản bội tôi, vậy thì tôi xác thực chỉ yêu một mình cô."
"Em biết sai rồi, Cao Đằng anh cho em thêm một cơ hội nữa được không?"
Cao Đằng lắc đầu, bọn họ không có cơ hội nữa rồi.
Bên cạnh có xe tới, Cao Đằng không muốn tiếp tục dây dưa với Hà Viện Viện nữa, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà xe kia đột nhiên ngừng lại bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Sơ Tranh lộ ra: "Cao Đằng."
"Sơ Tranh tiểu thư?"
"Tôi đến lấy..."
Sơ Tranh nhìn thấy Hà Viện Viện vừa rồi bị thứ gì đó ngăn cản, giọng nói của cô hơi dừng lại, không nói tiếp nữa.
Cao Đằng nghe hiểu ý của cô, nói với Hà Viện Viện hai câu, lên xe của Sơ Tranh.
Hà Viện Viện nhìn gương mặt kia của Sơ Tranh, vẻ mặt cứng ngắc lại khó xử, đây chính là nguyên nhân mà bây giờ Cao Đằng không chịu chấp nhận mình nữa?
Nhưng mà gương mặt kia, làm Hà Viện Viện không có bất kỳ dũng khí đuổi theo nào.
Thật xinh đẹp...
Cô ta giống như cảm giác được mình đã mất đi thứ gì đó quan trọng lắm, rốt cuộc không thể tìm về được nữa.
-
"Cảm giác thế nào?"
Cao Đằng cười khổ lắc đầu: "Luôn cho là khi tôi đứng trước mặt cô ta lần nữa, sẽ có sảng khoái khi báo thù được, nhưng nhìn cô ta như thế, tôi lại cảm thấy có chút đáng buồn."
Nếu như anh ta chỉ là một nhân viên bình thường thì sao, Hà Viện Viện có tìm anh ta mong muốn hợp lại không?
Cao Đằng không biết, cũng không muốn biết.
Cao Đằng không muốn nói đến đề tài này, nói sang chuyện khác: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài muốn thù lao gì?"
Nói đến vấn đề này, Cao Đằng lập tức có chút thấp thỏm.
Lúc trước Sơ Tranh nói thù lao nhất định anh ta có thể trả nổi, lại không nói là cái gì.
Sơ Tranh rút từ bên cạnh ra một tấm hình.
Trên tấm hình kia là một cái vòng ngọc nhìn qua hơi cũ.
"Cái này... Là mẹ tôi để lại cho tôi, nói là về sau giao cho vợ tôi."
"Ừ, bây giờ tôi muốn nó."
Cao Đằng: "..."
Cao Đằng cũng không phải không nỡ, chỉ là vật kia dù sao cũng là do mẹ anh ta để lại.
Cao Đằng hít sâu một hơi: "Vậy làm phiền Sơ Tranh tiểu thư đưa tôi về nhà một chuyến, tôi đưa cho ngài."
-
Cao Đằng đưa đồ cho Sơ Tranh, nhận được điện thoại của hai người anh em gọi đi ăn cơm, lại đi ké xe Sơ Tranh qua.
Sơ Tranh tiện đường không từ chối anh ta.
"Sơ Tranh tiểu thư có muốn đi cùng không?"
"Không cần, nhóc con nhà tôi vẫn đang chờ tôi."
Nhóc con... Thiếu niên dung mạo xinh đẹp kia sao?
"Vậy tôi đi trước, có thời gian rảnh lại mời cô và bạn trai cô ăn cơm."
Sơ Tranh không nói được, cũng không nói không được, chờ Cao Đằng xuống xe, cô mới nói thầm một tiếng: "Anh cũng không tìm thấy tôi nữa."
Cao Đằng xuống xe, đi thẳng đến điểm hẹn.
Hai người anh em đã chờ ở đó, thấy anh ta lập tức giơ tay ra hiệu.
"Anh Đằng."
"Ôi anh Đằng, một thời gian không gặp, càng ngày càng ra dáng rồi nhé!"
"Cậu thôi đi."
Bây giờ Cao Đằng tương đối bận rộn, cơ hội gặp mặt bọn họ cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng họp mặt.
Ba người uống một lát, Cao Đằng ném ra một câu nói mang tính bom.