Kết quả khi đám người này đến mới biết được, cô căn bản không có ý định trả tiền.
Tiểu cô nương một thân váy dài màu tím, chậm rì rì đi lên đài dựng tạm thời, bên cạnh còn có người che dù cho cô, nhàn nhã như đại tiểu thư dạo chơi ngoại thành.
Mà vị đại tiểu thư này, nhìn họ với ánh mắt thờ ơ: "Nếu ai trong số các ngươi có thể đánh thắng ta, thì ta sẽ trả tiền cho người nấy."
"Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, ngươi dựa vào cái gì mà không trả tiền."
Sơ Tranh vung tay, ra hiệu người che dù cho cô xuống trước, cô đứng ở trên đài, ánh mặt trời hừng hực chiếu xuống, bao phủ thân ảnh mảnh mai của cô, giống như mạ lên một tầng kim quang mờ nhạt.
Tiểu cô nương khẽ mở cánh môi, giọng nói lạnh lẽo vang vọng toàn trường: "Dựa vào việc tiền kia không phải do ta mượn."
"Ngươi là con gái của hắn..."
"Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta."
"Ngươi nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt à!!"
"Đúng vậy!"
"Bây giờ các ngươi có tiền chuyển đến thành Lâm Giang, mà không có tiền trả lại cho bọn ta sao?"
Trong ấn tượng của bọn họ, hình như, có lẽ, đại khái lâu chủ không lợi hại như vậy mà?
"Chắc là có..." Cũng có người không xác định nói.
"Lâu chủ của chúng ta vốn rất lợi hại, cái đám hỗn tạp này có thể làm gì được lâu chủ mới là lạ." Ở đây có một tên sùng bái mù quáng.
Sơ Tranh vặn cổ tay, có chút không kiên nhẫn: "Không bằng các ngươi cùng lên đi?"
Mọi người: "..."
Mả mẹ nó!!
Chưa từng thấy người kiêu ngạo như ngươi!
"Lên!"
Những người còn lại đều nhảy lên đài, công kích Sơ Tranh từ những hướng khác nhau.
Cảnh tượng kế tiếp mà chúng người của Phong Mãn lâu trông thấy chính là, không ngừng có người rơi từ trên đài xuống.
-
Xa xa có một chiếc xe ngựa dừng trong góc đường, người dắt ngựa là một nữ tử xinh đẹp, phong tư trác tuyệt, quyến rũ động lòng người, bộ dáng kia hoàn toàn không giống tỳ nữ đánh xe.
Nhưng lúc này nàng ta kính cẩn đứng bên cạnh xe ngựa, nói chuyện với người bên trong xe ngựa.
"Lâu chủ của Phong Mãn Lâu..."
Trong xe ngựa truyền ra một đạo âm thanh dễ nghe của nam nhân, như dòng suối chảy qua, có thể thấm vào lòng người khô cạn.
"Thú vị." Âm thanh trong xe ngựa tiếp tục vang lên: "Gửi thiếp mời cho nàng, mời nàng tham gia đại hội Phong Vân."
"Chủ nhân, Phong Mãn Lâu hiện tại..."
"Làm theo lời ta nói."
"Dạ." Nữ tử xinh đẹp nhìn qua đài bên kia, tiểu cô nương đang đá người cuối cùng xuống đài, cũng không biết chủ nhân coi trọng cô ở chỗ nào.
Sơ Tranh giải quyết hết tất cả đám người, chậm rì rì lắc lư xuống đài: "Ta đã cho các ngươi cơ hội, các người không có bản lĩnh nắm lấy, hy vọng về sau các ngươi đừng đến đây đòi tiền nữa, muốn đòi tiền thì tìm Phong Hàn Nguyên đi."
Đám người nằm trên mặt đất: "..."
Bọn họ mà có thể tìm Phong Hàn Nguyên... Thôi bỏ đi, tìm cũng đánh không thắng.
Sơ Tranh trở lại bên Phong Mãn Lâu, mọi người lập tức vây lại: "Lâu chủ, lợi hại."
"Lâu chủ, ngài lợi hại như thế từ bao giờ vậy?"
"Lâu chủ..."
Mọi người ngươi một câu ta một câu, nhao nhao ồn ào, Sơ Tranh bị làm cho đau đầu, bảo đám người mau chóng đi vào, đừng đứng ở đây để người ta xem như bầy khỉ mà nhìn nữa.
Tả hộ pháp cũng ở hiện trường, lúc này nghi hoặc hỏi: "Lâu chủ, ngài trở nên lợi hại như thế từ bao giờ vậy?"
Những người đó tuy rằng không tính là nhân vật đặc biệt lợi hại gì, nhưng cũng có người thực lực không thấp.
Lâu chủ vậy mà có thể một mình giải quyết bọn họ...
"Ta vẫn luôn lợi hại như thế." Sơ Tranh mở to mắt nói dối.
Tả hộ pháp nhíu mày: "Lâu chủ, võ công của ngài là do ta tự tay dạy, thực lực của ngài ta hiểu rõ nhất..."
"..."
Ta vụng trộm luyện tập không được sao?
"Khi ngươi không có ở đây, ta cũng không nhàn rỗi." Sơ Tranh thong dong trấn định nói tiếp.
Tả hộ pháp nhíu mày: "Thật sao?"
"Ừ."
Sơ Tranh còn gật gật đầu, sau đó lòng bàn chân giống như bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.
Cô mới không sợ, chỉ là ngại phiền phức thôi.
Tả hộ pháp nhìn bóng lưng của Sơ Tranh, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Tả hộ pháp, ngài cũng phát hiện ra rồi sao?"
Khê Nam tiến đến bên cạnh Tả hộ pháp nói chuyện.
Ánh mắt Tả hộ pháp hơi trầm xuống, nha đầu kia do một tay bà nuôi lớn, tình huống gì của nàng, bà đều rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng hơn nửa tháng này, hành vi của cô... Không giống trước đó lắm.
Khê Nam là người thường xuyên ở bên cạnh cô, chắc chắn là người phát hiện ra dị thường sớm nhất.
Nhưng mà người này... Nói như thế nào đây nhỉ... Trừ bỏ tính tình thay đổi ra, thì giống như cũng không có biến hóa khác.
Ngươi nói cô là giả mạo, nhưng mà giả mạo lâu chủ Phong Mãn Lâu làm gì?
Hơn nữa cô còn lấy tiền ra, đúng rồi, lai lịch của đống tiền này cũng là một điểm đáng ngờ.
Đương nhiên Phong Mãn lâu chắc chắn có những chuyện mà mấy thuộc hạ như bọn họ không biết, điểm này nếu như đem ra giải thích, thì cũng có thể giải thích được.
"Nhưng mà ta đã cho người lén nhìn qua rồi, vết bớt trên người lâu chủ vẫn còn, không phải do người khác giả mạo... Tả hộ pháp, ngài nói có phải lâu chủ bị ai đó nhập vào người rồi không?"
"Nói bừa cái gì đấy!" Tả hộ pháp quát lớn một tiếng.
Khê Nam rụt cổ: "Nếu không như vậy thì làm sao giải thích được chuyện lâu chủ đột nhiên trở nên kỳ quái như thế?"
Người vẫn là người kia, sao tính khí lại thay đổi rồi?
Tả hộ pháp: "..."
"Ngươi xác định vết bớt vẫn còn?"
"Vâng." Khê Nam gật đầu: "Ta bảo người bình thường hay hầu hạ lâu chủ đi xem, tuyệt đối sẽ không sai."
Tả hộ pháp trầm ngâm một lát: "Tiếp tục quan sát xem sao."
"Ngộ nhỡ nàng không phải là lâu chủ của chúng ta thì sao?" Khê Nam lại có chút lo lắng: "Bây giờ lâu chủ có thể có nguy hiểm gì không?"
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Tả hộ pháp: "Trước tiên cứ thăm dò xem đã... Ngươi và lâu chủ cùng nhau lớn lên, ngươi đi hỏi những chuyện mà người khác không có khả năng biết đến xem."