Sơ Tranh cũng không để ý, đợi cô đi đến tầng hai, mới nhớ tới một vấn đề.
Cố Ngự ở phòng nào?
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Cố Ngự: "Anh ở phòng nào?"
Cố Ngự kỳ quái vì sao Sơ Tranh lại gọi điện thoại cho mình: "Tôi ở dưới lầu, cô tìm tôi làm gì?"
"Không phải anh muốn thay quần áo à?"
"Tôi thay quần áo làm gì?" Cố Ngự không hiểu thấu, sau đó cảnh cáo cô: "Cô đừng có rảnh rỗi mà đi gây sự nhé."
Sơ Tranh: "..."
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng tút tút, Sơ Tranh trầm mặc nhìn quần áo trong tay, cho nên vì sao người hầu phải lừa cô đưa đến?
Sơ Tranh tùy tiện ném quần áo tới bên cạnh, quay người xuống lầu, tìm kiếm người hầu vừa rồi trong đám người.
Cô rất nhanh tìm được người hầu kia, bưng ly rượu, điềm nhiên như không có việc gì ngang nhiên xông qua.
"Cái này lát nữa đặt ở bên kia, đừng làm sai, thông minh linh động lên chút đi..."
Người hầu vừa phân phó, vừa quay người, người đứng phía sau làm người hầu giật mình: "Tần... Tần tiểu thư?"
-
Mười phút sau.
Phòng chứa đồ.
Người hầu ôm đầu ngồi xổm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, thân thể run thành cái sàng.
"Ý của cô là, Kiều Vi bảo cô làm như vậy?"
"Vâng... Vâng...." Người hầu liên tục gật đầu.
"Cô ta muốn làm gì?"
"Không... Không biết..." Người hầu run rẩy lắc đầu, khóc không ra nước mắt: "Tần tiểu thư, tôi thật sự không biết."
Sơ Tranh cúi đầu nhìn người hầu: "Giúp tôi làm một chuyện, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, không nói cho Cố gia biết, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu cô, thế nào?"
"Thật... Thật sao?"
"Đương nhiên."
"Ngài nói đi." Cô ta còn cho là mình chết chắc rồi.
"Đi lừa gạt Kiều Vi tới nơi này."
"??"
Người hầu trừng lớn mắt.
"Làm không được?"
"Được được được!!"
-
Mục đích của Kiều Vi kỳ thật cũng khá đơn giản, chỉ là muốn nhốt cô trong phòng, làm cho cô bỏ lỡ thời điểm bà nội Cố lên sân khấu nói chuyện mà thôi.
Lúc này cô thân là vị hôn thê của Cố Ngự, chắc chắn cần phải lên sân khấu, cô đột nhiên biến mất, nhiều tân khách như vậy nhìn vào, cuối cùng nhất định sẽ làm cho bà nội Cố và Cố Ngự bất mãn.
Đến lúc đó người hầu lại đi tìm cô, nói khóa cửa bị hỏng là được rồi.
Kiều Vi vốn cho rằng người hầu đã giúp mình làm tốt, ai biết người hầu kia đột nhiên vội vã cuống cuồng đến tìm cô ta.
Kiều Vi cũng sợ người khác phát hiện, theo bản năng đi theo người hầu đến nơi vắng vẻ.
"Chuyện bảo cô làm cô làm thế nào rồi?"
"Kiều Vi tiểu thư, ngài vào trong này nói, bên ngoài sẽ có người đi ngang qua." Người hầu mở cửa phòng chứa đồ ra.
Kiều Vi nhìn chung quanh một chút, cũng không nghĩ nhiều, đi theo người hầu vào.
Cửa phòng chứa đồ đóng lại, Kiều Vi không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là thế nào, cô vội vã gọi tôi như thế làm gì?"
Cũng không có ai đáp lời, Kiều Vi vừa muốn quay đầu, trên cổ bỗng đau nhói, trong đầu còn chưa nghĩ xong một ý niệm, thì cả người đã hôn mê bất tỉnh.
Sơ Tranh gác cây gậy trong tay lên vai, chỉ huy người hầu kia: "Trói cô ta lại."
Người hầu cả kinh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: "Chuyện... Chuyện này không được đâu?"
"Nếu không thì trói cả cô và cô ta lại?"
"..."
Người hầu nhanh chóng tìm dây thừng ra, trói Kiều Vi lại, không biết Sơ Tranh mò ra băng dán từ chỗ nào, trực tiếp dán miệng Kiều Vi lại.
Người hầu nhìn mà đáy lòng hoảng sợ một trận, Tần tiểu thư cũng quá khủng bố rồi.
Đây chính là Kiều Vi tiểu thư!
"Tài khoản của cô là bao nhiêu?"
Người hầu sợ đến mức run như bị bệnh Parkinson: "Tài...Tài khoản gì?"
"Thẻ ngân hàng."
"..."
Đinh ——
Trong phòng đựng đồ yên tĩnh, tiếng báo tin nhắn vang lên phá lệ đột ngột.
Người hầu tay run run lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn trên giao diện, đây là, chục, trăm, nghìn, vạn, mười vạn... Người hầu khiếp sợ nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì dựa vào bên cạnh: "Còn không chạy? Đợi cô ta tỉnh lại tìm cô gây phiền phức à?"
Người hầu: "!!!"
"Cảm ơn Tần tiểu thư!"
Người hầu cúi người thật sâu, cầm đồ vật của mình nhanh như chớp rời khỏi phòng để đồ.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn x 1 】
Sơ Tranh: "..."
Thế này cũng được?
Sơ Tranh xử lý xong cái đuôi, lui từ gian phòng kia ra ngoài, dùng chìa khoá người hầu cho khóa cánh cửa rườm rà kia lại.
"Tần tiểu thư, cô làm gì ở đây?"
Sơ Tranh vừa khóa chặt cửa, đằng sau liền bất thình lình truyền đến một tiếng như vậy.
Sơ Tranh: "..."
Làm ta sợ muốn chết!
Sơ Tranh nắm chặt chìa khoá, quay người trong nháy mắt giấu ra sau lưng, ung dung không vội mà nói: "Cố tiên sinh, tôi lạc đường."
Bên kia chỉ có một mình Cố Ngự, trên đùi đắp một tấm thảm, áo khoác âu phục của hắn đã cởi ra, lúc này chỉ mặc áo sơ mi trắng.
"Lạc đường?"
"Ừ." Sơ Tranh trịnh trọng gật đầu.
Mặc kệ mi tin hay không, dù sao ta cũng tin.
Có lẽ Cố Ngự không phát hiện ra dị thường gì: "Đẩy tôi đến đại sảnh, sắp bắt đầu rồi."
"Anh..."
Sơ Tranh nhìn chân hắn, hít sâu một hơi, đi qua nắm lấy xe lăn của Cố Ngự, khi đi ngang qua một cái thùng rác, tiện tay ném chìa khóa vào đó.
Cố Ngự nghe thấy một tiếng vang nhỏ, hắn liếc mắt, người sau mắt nhìn thẳng đẩy hắn đi về phía trước, giống như không nghe thấy âm thanh gì.
Sơ Tranh và Cố Ngự cùng nhau đến đại sảnh.
Bà nội Cố đã ở đó, đang nói chuyện với những người bạn già của mình, thấy bọn họ tới, lập tức gọi bọn họ qua.
Cố Ngự và người của Tần gia đều sợ Sơ Tranh đột nhiên kiếm chuyện, nhưng từ đầu tới đuôi Sơ Tranh đều rất phối hợp, bà nội Cố cực kỳ vui vẻ.
Ngay tại chỗ tháo vòng ngọc trên tay ra cho Sơ Tranh.
Nghe nói đây là vật mà Cố gia truyền cho cô vợ nhỏ, là vật truyền thừa qua từng đời, rất đáng tiền.
Bây giờ Cố lão phu nhân trực tiếp cho Sơ Tranh, đó không phải là triệt để quyết định chọn cô sao?
Một số người ngẫm lại bây giờ Cố Ngự chỉ là người tàn phế, đáy lòng lại dễ chịu hơn nhiều.
Bọn họ cũng không muốn sống cả đời bên một người tàn phế.
Khỏi cần phải nói, nhu cầu bình thường trong cuộc sống cũng không thỏa mãn được.
Nếu mà gả đi thì chính là phòng không gối chiếc, cũng không có gì đáng giá ghen tị cả.
Mà chuyện Sơ Tranh tặng bà nội Cố một hòn đảo, cũng dần dần truyền ra.
Ông bà Tần viết rõ mấy chứ kinh ngạc lên mặt, cô lấy đâu ra tiền mà mua đảo?
Cho nên đợi mọi người tản ra, bà Tần ngay lập tức tìm đến: "Tiểu Sơ, đảo kia là thế nào? Có phải con lừa gạt bà nội Cố không?"
Đây là cách giải thích duy nhất mà ông bà Tần có thể nghĩ đến.
Đến lúc đó người mất mặt là ai chứ?
Còn không phải Tần gia bọn họ sao!
Ngày hôm nay nha đầu này vẫn rất yên tĩnh, không hề gây ra chuyện gì, bọn họ còn cảm thấy kỳ quái, nghe thấy chuyện hòn đảo kia, phản ứng đầu tiên chính là lại đến rồi.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Mẹ cảm thấy bà nội Cố là người có thể tùy tiện lừa gạt?"
Bà Tần thấy nhiều nhất chính là bộ dạng tức giận của con gái mình, không thì chính là quái gở châm chọc khiêu khích, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy cô bình tĩnh như vậy bao giờ... Bình tĩnh giống như hết thảy những chuyện này đều không liên quan gì đến cô.
Bà Tần không khỏi sinh ra một trận lạ lẫm và cảm giác khoảng cách, còn có một loại... E ngại.
Bà ta thế mà lại sợ con gái của mình?
Bà Tần nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, người này vẫn giống như trước kia, chắc chắn là cô đang có những ý nghĩ xấu khác!
Bà Tần trầm mặt: "Vậy hòn đảo kia là thế nào? Con lấy đâu ra tiền mua? Tần Sơ Tranh mẹ nói cho con biết, nếu như con thật sự lừa gạt bà nội Cố, thì bây giờ lập tức đi nói rõ ràng rồi xin lỗi đi!"
"Con không lừa gạt, mẹ muốn tin hay không thì tùy."
Sơ Tranh trông thấy Cố Ngự, trực tiếp đi qua, tiếp nhận xe lăn từ trong tay vệ sĩ.