Sơ Tranh túm lấy lý niệm thẻ người tốt chính là dùng để phá sản, sau khi khảm kim cương trên ghế ngồi trong phòng làm việc của thẻ người tốt, thành công chọc giận hắn, bị túm lấy ấn vào trong xe.
Nói túm thì không quá phù hợp, chính là kéo cổ tay cô.
"Cô rất rảnh sao?" Cố Ngự đè ép cánh tay Sơ Tranh, nghiến răng nghiến lợi: "Không quay phim à?"
"Không." Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn.
Cô lại không nhận phim mới, đương nhiên rất rảnh.
"Không quay cô không biết tự đi nhận phim à?" Cố Ngự nghiến răng nghiến lợi: "Chạy đến phòng làm việc của tôi giày vò cái gì hả?"
Bây giờ người trong công ty thấy cô tới ai cũng cung kính như nghênh đón lãnh đạo tới thị sát, cô vui một cái là tiện tay tặng đồ.
Những thứ kia cũng không phải Cố Ngự để ý, nhưng số lượng càng nhiều, thì lại chính là một số tiền lớn.
Bây giờ người trong công ty đã sắp không nhận ra vị tổng tài chính quy như hắn nữa rồi.
"Không có phim mà em muốn nhận." Cô là loại người tùy tiện nhận phim sao? Nhận lại diễn không được, đó không phải là để bị mắng sao? Ta lại không ngốc.
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ Cố Ngự, gương mặt cô gái không ngừng phóng đại trong đáy mắt hắn.
-
Rầm ——
Khi Cố Ngự đứng dậy bị đụng đầu, hắn đẩy cửa xe ra xuống dưới: "Đưa cô ấy về." Vứt xuống câu nói này cho vệ sĩ đứng ở bên ngoài, rồi nhanh chóng đi về phía thang máy.
Hắn điên cuồng nhấn nút thang máy một trận, sau khi đi vào, mới giật giật cổ áo, phun ra một hơi.
Ánh mắt Cố Ngự liếc qua người trong gương, vẻ mặt dần dần trở nên khó coi, cánh môi dùng sức nhấp một cái, sau đó nghiêng mắt qua nhìn phím ấn thang máy.
Trở lại văn phòng, ánh mắt Cố Ngự rơi trên ghế xoay khảm kim cương, khóe miệng lại nhịn không được co lại.
Cô nhàm chán cỡ nào chứ!
Cố Ngự đi qua cạy cạy, phát hiện hoàn toàn không cạy xuống được, cũng không biết sao cô gắn lên được...
Cố Ngự từ bỏ phân cao thấp với cái ghế, gọi điện thoại cho người đại diện đang ở nhà ngồi ăn chờ chết của hắn.
"Tới mang người."
"Hả?" Người đại diện có chút đần độn: "Mang ai? Không phải cậu không có ý định quay lại sao?"
"Vợ tôi."
"Ai????"
Không phải bạn gái sao? Sao lại là vợ? Chẳng lẽ trên mạng nói là sự thật?
"Cậu thật sự kết hôn?"
"Không được sao?" Cố Ngự cúp điện thoại.
Người đại diện: "..."
Cũng không nói không được mà, sao lại nóng tính như vậy làm gì.
-
Cố Ngự tìm cho Sơ Tranh một người đại diện, quay đầu người đại diện liền lập ra cho Sơ Tranh một loạt kế hoạch, an bài cho cô đến rõ ràng.
Khi người đại diện của Cố Ngự dẫn dắt hắn, cũng đã rất nổi danh, mạng lưới giao thiệp đều không kém, bao nhiêu người muốn anh ta dẫn dắt, cũng không có cơ hội này.
Có được cơ hội này, Sơ Tranh cũng không phải rất muốn.
Cô chỉ muốn yên lặng làm con cá muối.
Người đại diện là do Cố Ngự an bài, Sơ Tranh còn không tiện đuổi, bị ép tham gia hoạt động, xem kịch bản, thử sức... Cô thật khổ.
Người đại diện dựa theo lời Cố Ngự nói, kịch bản chọn cho Sơ Tranh, nhân vật bên trong đều có nhân vật mà Sơ Tranh thích hợp.
Nhưng Sơ Tranh càng bắt bẻ hơn, nhân vật có chuyện xưa phức tạp không muốn, tính cách chuyển biến quá lớn không muốn... Cuối cùng chọn chọn, cũng chỉ còn lại nhân vật phản diện.
Ngay khi Sơ Tranh ngày nào cũng muốn bãi công, bộ phim của đại diễn Giải kia được nâng lên hành trình phát sóng, các loại hoạt động tuyên truyền theo nhau mà đến.
Người đại diện còn bớt chút thời gian nhận quảng cáo cho cô, giống như sợ cô không kiếm được tiền vậy.
"Tôi không cần những thứ này..."
"Cô phải giữ gìn danh tiếng của cô, đương nhiên cần những thứ này, hơn nữa nhận nhiều quảng cáo, càng chứng minh cô có địa vị, không thể không cần."
Người đại diện kia nói liên thiên không ngừng, một hơi nói liền ba phút cũng không lấy hơi.
Thế này mà không đi nói tướng thanh thì thật đáng tiếc!
Người đại diện bên kia có Cố Ngự chỉ thị, nhất định phải làm cho cô không có thời gian chạy đi tìm hắn, người đại diện cũng chỉ có thể phí hết sức lực an bài cho Sơ Tranh.
"Cố Ngự cho anh bao nhiêu tiền?"
Người đại diện sững sờ, quay đầu liền vỗ ngực, hiên ngang lẫm liệt: "Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, đây là tinh thần nghề nghiệp của thân là người đại diện như tôi, nếu bây giờ tôi đã dẫn dắt cô, thì nhất định phải giúp cô trở thành ảnh hậu."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh viết cho người đại diện một tờ chi phiếu: "Có đủ không?"
Người đại diện nhìn một đống số 0: "Tần tiểu thư, tôi không phải loại người như vậy."
Sơ Tranh lại viết thêm một tờ.
Người đại diện mỉm cười: "Tần tiểu thư, tôi thật sự không phải là loại người như vậy."
Sơ Tranh tiếp tục viết.
Người đại diện không hề dao động, anh ta là một người đại diện có đạo đức nghề nghiệp, sao lại vì một chút tiền mà khom lưng... Một đống tiền cũng không được!
Người đại diện phô bày cho Sơ Tranh xem tinh thần hảo hán không khom lưng vì tiền tài.
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản mi xem đi, không phải mi nói có tiền có thể muốn làm gì thì làm sao?
Vương Giả giả vờ không online, không rên một tiếng.
Ánh mắt Sơ Tranh đi dạo trên thân người đại diện một vòng, suy nghĩ xem nên bắt đầu đánh từ đâu thì tốt hơn.
Người đại diện giống như phát giác được cái gì đó: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Người đại diện đi ra cửa rút một điếu thuốc, phiền muộn không thôi, nếu không phải Cố Ngự đã châm kim dự phòng trước với anh ta, nói vị kia nhà hắn rất có thể sẽ dùng chi phiếu giả hối lộ anh ta, thì anh ta đã xém dao động rồi.
Ngẫm lại một chuỗi con số 0 kia.
Nếu là thật thì anh ta phát tài rồi.
Nhưng chi phiếu kia thật sự là giả sao?
... Cố Ngự chắc hẳn sẽ không lừa gạt mình đâu.
-
Thời gian của Sơ Tranh đều dùng để quay phim, tham gia hoạt động, nên cơ hội gặp mặt Cố Ngự ít đi không ít.
Khi bộ phim mới của cô phát sóng, danh tiếng nâng cao một bước, fan hâm mộ từ từ dâng lên, bây giờ đã có mười triệu fan.
Rất tốt, đã đạt đến số lẻ của Cố Ngự.
Sơ Tranh bên này hồng hồng hỏa hỏa nổi tiếng, Phó Tinh Thần bên kia thì xui xẻo cực kì, đầu tiên là phim mới bởi vì một ít nguyên nhân mà không thể phát sóng, tiếp đó lại là vai diễn bị cướp.
Một diễn viên lão làng như hắn ta mà còn bị cướp vai diễn, có thể thấy được địa vị của đối phương không nhỏ.
Bộ phim đang quay, lại bởi vì nhà đầu tư đột nhiên rút vốn, toàn bộ đoàn làm phim đều ngừng hoạt động.
Mặc kệ hắn ta làm gì, đều không thuận lợi.
Sự nghiệp của Phó Tinh Thần không thuận lợi, Niên Nguyệt bên kia thỉnh thoảng lại phạm chút sai lầm, cùng với một chút quan niệm khác biệt với hắn ta, hai người rất dễ xảy ra cãi vã.
Niên Nguyệt đã gần một tháng không gặp được Phó Tinh Thần, ngay từ đầu cho là hắn ta ở đoàn làm phim, kết quả lại trông thấy trên hot search Phó Tinh Thần đang ở một thành phố khác.
Phim hắn ta đang quay, đã sớm ngừng lại rồi.
Phó Tinh Thần lại không hề nói cho cô ta biết một chữ nào, Niên Nguyệt cảm thấy quan hệ của mình và Phó Tinh Thần đang dần xa cách, chuyện này khiến cô ta có chút bối rối.
Buổi tối hôm đó lập tức mua vé, chạy tới tìm Phó Tinh Thần.
Mà ở trong khách sạn, lại trông thấy Phó Tinh Thần và một người phụ nữ khác cùng ra cùng vào, quan hệ mập mờ.
Niên Nguyệt đến tìm Phó Tinh Thần, Phó Tinh Thần nói bọn họ chỉ là vì quan hệ công việc nên mới đi cùng nhau, không có những quan hệ khác.
Niên Nguyệt không tin, ở trong phòng cãi nhau một trận ầm ĩ với hắn ta, hai người tan rã trong không vui.
Mà trên mạng bắt đầu có tin tức của Phó Tinh Thần và người phụ nữ kia, lục tục bị người ta chụp được, theo cái nhìn của Niên Nguyệt, thì những hình ảnh mơ hồ kia lộ ra hết sức mập mờ.
Lúc đầu Niên Nguyệt còn có thể nhịn được, chỉ tìm Phó Tinh Thần hỏi.
Nhưng theo thái độ càng ngày càng qua loa của Phó Tinh Thần, Niên Nguyệt không chịu nổi nữa, sau khi một lần nữa trông thấy tin tức trên mạng, trực tiếp đăng một tin lên Weibo.
Nói gần nói xa đều là ám chỉ nhà gái không tự kiềm chế, biết rõ Phó Tinh Thần có bạn gái mà còn đi gần với hắn ta như thế.