Buổi tối ông Cố đến tìm Cố Ngự nói chuyện, không khí giữa hai cha con có chút lạnh nhạt.
Kỳ thật Cố Ngự cũng lâu lắm rồi chưa gặp ông Cố, lần trước là lúc nào... Hình như là khi hắn bị thương.
Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đối với hắn chỉ có yêu cầu.
Yêu cầu hắn làm được thế này thế kia, cũng rất ít khi thật sự quan tâm hắn.
Lúc này hai người ngồi cùng nhau, ở giữa cũng giống như cách một dải ngân hà.
"Con thật sự nghĩ kỹ rồi?" Ông Cố hút xong một điếu thuốc: "Đứa bé của Tần gia kia, đối với sự nghiệp sau này của con cũng không có trợ giúp gì."
Tần gia xem như trèo cao Cố gia bọn họ, lúc trước nếu như không phải Cố lão phu nhân, thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý đính hôn.
Vốn nghĩ chỉ là đính hôn, tuổi của bọn họ cũng nhỏ, đến lúc đó lại nói.
Ai biết sẽ là cục diện bây giờ.
Cố Ngự hỏi: "Vậy cha cảm thấy con phải kết hôn với ai, mới có thể trợ giúp cho con?"
"Kiều Vi của Kiều gia không phải vẫn luôn thích con..."
"Cha, con là hàng hóa sao?"
"Con nói gì vậy?" Ông Cố nhíu mày: "Cha chỉ nghĩ cho tương lai của con, trước đó không phải con không thích đứa bé Tần gia kia sao?"
"Cảm ơn cha vì đã vì con mà cân nhắc nhiều như thế." Thái độ của Cố Ngự rất khách sáo: "Con và cô ấy đã lãnh giấy hôn thú, hơn nữa con không có ý định đổi giấy khác, cho nên làm phiền ngài có mặt trong hôn lễ của con."
Nói xong Cố Ngự liền đứng dậy rời đi.
Ông Cố: "..."
-
Ông bà Cố không đồng ý lắm, nhưng mà Cố Ngự và Cố lão phu nhân đều không có ý kiến, ý kiến của bọn họ thì không quan trọng lắm.
Hôn lễ cử hành vào cuối tháng sáu.
Ông bà Tần làm cha mẹ nhà gái, tự nhiên phải có mặt.
Sơ Tranh ở trong phòng trang điểm, bà Tần đứng ở một bên nhìn, chờ sau khi thợ trang điểm rời đi, lúc này bà Tần mới lên tiếng: "Con biết chuyện em trai con muốn đi làm tuyển thủ E-sports không?"
"Không biết."
Bà Tần nhíu mày: "Con thật sự không biết?"
"Vì sao tôi phải biết?" Sơ Tranh không hiểu thấu.
"Con khuyên nó một chút đi." Bà Tần nói: "Về sau Tần gia phải do nó kế thừa, bây giờ nó muốn đi chơi những thứ ấy, cũng không có chỗ nào tốt cho nó cả."
Tần gia mặc dù yêu thương Tần Sơ Chiêu, nhưng đối với con đường sau này của cậu, cũng đã hoạch định xong.
Dù sao cậu cũng là người thừa kế của Tần gia.
Trong ấn tượng của nguyên chủ, Tần Sơ Chiêu được chiều, nhưng cũng rất ít khi phản kháng cha mẹ Tần gia, kiểu gì cũng sẽ rất ngoan làm theo lời bọn họ nói.
Bây giờ em trai tiện nghi cũng rất lợi hại nha.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đó là con trai của hai người, tôi nói thì có ích gì." Con của mình mình tự đi mà quản.
"Tần Sơ Tranh, đó là em trai con, con muốn thấy nó sa đọa à?"
Sơ Tranh: "Tần phu nhân, nếu như bà không muốn tham gia hôn lễ của tôi, thì mời bà đi cho."
"..."
Mặt bà Tần đỏ lên, ở lại cũng không được, đi cũng không xong, cứng ngắc đứng ở đó.
Hôn lễ là do Cố lão phu nhân an bài, Sơ Tranh và Cố Ngự đều ngại phiền phức, không tham dự.
Cũng không biết Cố lão phu nhân tìm đoàn đội từ đâu tới, thiết kế vô cùng mộng ảo... Loại mộng ảo đầy hương vị thiếu nữ ấy.
"Tôi cũng muốn có hôn lễ kiểu này."
"Cô nằm mơ à? Cũng không nhìn xem đây là hôn lễ nhà ai, hôn lễ này tiêu hết bao nhiêu tiền chứ? Chỉ những bông hoa kia thôi, cũng đã nghe nói là sáng sớm hôm nay dùng máy bay chở tới đấy."
"Tần Sơ Tranh quá hạnh phúc rồi."
Không ít người phụ nữ hâm mộ đố kị, hôn lễ cỡ này, ai mà không muốn có?
Nhưng đối với người trong cuộc mà nói, chỉ cảm thấy mệt mỏi quá.
Sơ Tranh đi xong quy trình, chỉ muốn thay một bộ quần áo, mau chóng tìm một chỗ mà nằm.
Đáng tiếc đằng sau còn có nhiều người như thế, cô làm sao có thể nghỉ ngơi, đi theo Cố Ngự cùng chiêu đãi tân khách.
Hôn lễ kết thúc, bà Tần vẫn còn muốn tìm Sơ Tranh nói chuyện của Tần Sơ Chiêu.
Con gái kết hôn thì không hề quan tâm, ngược lại quan tâm con trai mình, Sơ Tranh làm gì thèm để ý đến bà ta, trực tiếp tránh người rời đi.
Sơ Tranh ngồi ở trong xe, lướt điện thoại di động.
Hôn lễ ngày hôm nay đã lên hot search, có người quay video, cũng có ảnh chụp.
Phía dưới có fan hâm mộ kêu rên, cũng có người chúc phúc.
[ Xin hỏi đây là hôn lễ tuyệt thế gì, căn bản ghen ghét không đến luôn á! ]
[ Chồng triệt để là chồng của người khác rồi, nhóm lông vũ nhỏ còn có thể có được họ và tên không? ]
[ Không bằng... Trèo tường đi? Tần tiểu tỷ tỷ cũng không tệ, tính như vậy, thì đó vẫn là chồng của chúng ta. ]
[ Các chị thật đúng là tiểu cơ linh quỷ. ]
[ Sao tiểu tỷ tỷ nhà chúng ta lại kết hôn rồi, tôi vừa lọt hố xong mà!! ]
"Xem gì thế?" Sau khi Cố Ngự lên xe, thấy Sơ Tranh đang lướt điện thoại đến nghiêm túc, hỏi một câu.
"Anh đó."
Cố Ngự nhíu mày, Sơ Tranh quay di động tới, trên màn hình là hình của hắn.
Thật đúng là xem hắn mà.
Cố Ngự dời ánh mắt, khô cằn nói: "Người thật của anh ở đây, em xem ảnh chụp làm gì."
"Ảnh chụp rất đẹp." Sơ Tranh mặt thành thật.
"Anh không đẹp?" Người trên tấm ảnh không phải hắn sao?!
"Anh..." Sơ Tranh trên dưới dò xét hắn một hồi, đột nhiên tiến tới, thấp giọng nói một câu.
"Tần Sơ Tranh, em toàn nghĩ những thứ gì vậy hả!" Cố Ngự thẹn quá hoá giận.
Sơ Tranh hôn lên mặt hắn một cái, điềm nhiên như không có việc gì ngồi trở lại, tiếp tục lướt điện thoại.
Cố Ngự: "..."
-
Sau hôn lễ, cuộc sống của Sơ Tranh và Cố Ngự cũng không có gì thay đổi so với trước đó.
Sơ Tranh quay phim, Cố Ngự bận bịu chuyện của công ty, ngẫu nhiên về biệt thự, hai người cùng hẹn trước, người này chân trước trở về, người kia chân sau liền đến.
Quản gia nghe thêm, phát hiện hai người căn bản không hẹn trước gì cả.
Dù sao quản gia cũng nhìn không hiểu tình cảm của hai người này, luôn cảm giác lúc nào cũng có thể bóp chết nhau... Đặc biệt là tiên sinh.
Hơn nữa lần nào tiên sinh cũng rất khó chịu, rõ ràng muốn đối tốt với phu nhân, mà còn phải quanh co lòng vòng kiếm cớ, phu nhân không get đến, hắn lại tự tức giận nửa ngày.
Xem không hiểu người trẻ tuổi bây giờ.
-
Sau đó bà Tần từng đến tìm Sơ Tranh mấy lần.
Đều bảo cô khuyên Tần Sơ Chiêu.
Tần Sơ Chiêu không phải không ngang bướng, cậu mà cứng đầu lên, thì bọn họ cũng không có cách nào.
Nhưng lúc này Tần Sơ Chiêu đều nghe lời chị gái, cho nên bà Tần mới tới cửa tìm Sơ Tranh.
Sơ Tranh sao lại đi quan tâm chuyện này chứ.
Tần Sơ Chiêu muốn đi con đường kia, đó là do chính cậu chọn, Sơ Tranh đi khuyên làm gì.
Hơn nữa sau đó cô có hỏi qua Tần Sơ Chiêu, nghe ý kia của cậu, cũng căn bản không có ý muốn buông tha.
Vì chuyện này, cha mẹ Tần gia tức giận đến mức sắp chảy máu não.
Đáng tiếc làm cách nào cũng không ngăn được Tần Sơ Chiêu.
Cuối cùng Tần Sơ Chiêu trực tiếp bỏ nhà đi ra ngoài.
Có nhân ắt có quả, báo ứng của Tần gia chính là Tần Sơ Chiêu.
"Bao giờ em mới về?" Sơ Tranh nhìn đứa em trai tiện nghi nằm trên ghế sofa chơi game, nhìn ngang nhìn dọc đều không vừa mắt.
Bỏ nhà ra đi, lại trốn đến chỗ này của cô.
"Chị, chị đuổi em đi sao?" Tần Sơ Chiêu lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
"Tần phu nhân ngày nào cũng gọi điện thoại cho chị, rất phiền."
"..." Tần Sơ Chiêu nhìn về phía Cố Ngự bên cạnh: "Anh rể ~ "
Cố Ngự ngẩng đầu, lấy thân phận anh rể nói một câu: "Nó thích ở đây thì em cứ để nó ở, dù sao nhà cũng lớn như thế mà."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhịn một chút, đi đến chỗ Tần Sơ Chiêu bên kia: "Em nhất định muốn theo nghề đó?"
"Dạ dạ dạ." Tần Sơ Chiêu gật đầu như gà con mổ thóc.
Sơ Tranh đập tiền thu mua một câu lạc bộ, nhét Tần Sơ Chiêu tới, để cậu tùy tiện chơi, chỉ cần đừng chạy đến chỗ cô nữa là được.
Tần Sơ Chiêu cảm động đến rơi nước mắt: "Chị, chị thật tốt."
"Cảm thấy chị tốt thì đừng có chạy đến chỗ chị nữa." Đừng quấy rầy ta và thẻ người tốt, ta sẽ rất cảm ơn mi!