Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1862: Mê thất hoang dã (19)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bởi vì mang xuống không nhiều trang bị, muốn đục tường cũng không được, mọi người chỉ có thể tìm cơ quan.

Nếu đã có thể vào, vậy chắc chắn có cơ quan có thể ra.

Toàn bộ hang động sắp bị bọn họ lật tìm từng tấc một rồi, nhưng cũng không tìm được bất cứ cơ quan gì.

"Mẹ!"

"Anh Cao..." Giọng nói ở bên kia vách đá trở nên yếu ớt, mang theo vẻ hoảng sợ: "Tôi cảm thấy khó thở, cứu tôi... Tôi không muốn chết ở chỗ này, anh Cao... Cứu mạng..."

"Tiểu Mạc anh bình tĩnh một chút." Cam Lộ nhắc nhở cậu ta: "Chúng tôi sẽ nghĩ cách, anh tận lực giảm bớt hô hấp, chống đỡ."

Ngay khi bọn người anh Cao nghĩ cách, Sơ Tranh ngửa đầu ngắm nhìn "bức tranh" được đục ra trên vách đá, miễn cưỡng gọi là tranh đi.

Bởi vì rất nhiều chỗ đều đã mơ hồ, Sơ Tranh chỉ có thể nhìn được đại khái.

Cái này hình như là một loại ghi chép...

Người cổ đại thích dùng phương thức như vậy để ghi chép lịch sử, cho nên cũng không có gì kỳ quái.

Nơi này có lẽ thật sự từng có Hạ Di Tộc tồn tại.

"Anh sao thế?" Sơ Tranh phát hiện sắc mặt Tân Trục rất kém, thân thể còn giống như không đứng vững.

Sơ Tranh đỡ lấy hắn, Tân Trục thấp giọng thì thầm: "Âm thanh..."

Âm thanh gì?

Nơi này không có âm thanh gì cả mà.

"Anh bạn này làm sao vậy?" Anh Cao chú ý tới động tĩnh của Sơ Tranh bên này, giống như quan tâm hỏi.

Sơ Tranh liếc anh ta một cái: "Người của mình anh cứu ra chưa?" Còn có tâm tư quan tâm đến người khác à.

Anh Cao: "Liễu tiểu thư, chúng ta bây giờ đều ở đây rồi, cô không cần phải có địch ý lớn như vậy, mọi người có khó khăn gì thì cùng nhau giải quyết."

Sơ Tranh lãnh khốc từ chối: "Không cần thiết." Thứ vướng víu thì có ích lợi gì.

Anh Cao: "..."

Cam Lộ khó chịu lên tiếng: "Sao cô không biết tốt xấu như thế chứ, anh Cao hảo tâm hỏi cô, cô còn chống đối như thế, cô cho rằng đây là nơi nào?"

Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm khẩn trương này, trong lối đi duy nhất truyền đến âm thanh.

Có tiếng người chạy, còn có... Tiếng sói gào.

Chú Dân lao từ trong lối đi ra, thấy nhiều người như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó hoảng loạn hét lên: "Sói đến!!"

Con sói đầu tiên chạy từ trong bóng tối ra, xém chút cắn cổ chú Dân.

Chú Dân chật vật lăn trên mặt đất một vòng, nhặt về một cái mạng nhỏ.

"Chú Dân."

Cam Lộ kéo chú Dân dậy.

Ánh mắt chú Dân tiếp xúc đến Tân Trục, rõ ràng sững sờ, gương mặt này... Hình như từng gặp ở đâu rồi.

Mười mấy con sói cấp tốc xuất hiện từ trong bóng tối, trong nháy mắt chiếm cứ một phương chiến trường của hang động, những con sói kia cũng chưa vội tấn công, thân người cong lại, gầm nhẹ với bọn họ.

Trừ Sơ Tranh và Tân Trục, những người còn lại đều ngay lập tức dựa sát vào nhau.

Những thứ này khó đối phó cỡ nào, trước đó bọn họ đã được trải nghiệm qua.

Con sói đứng ở chính giữa trong mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục, móng vuốt sắc bén cào ra vết cào rất sâu trên mặt đất.

Nó gầm nhẹ một tiếng, đàn sói bên người đồng thời nhào về phía bọn họ.

Mặc dù Sơ Tranh đứng ở bên ngoài, nhưng vẫn không tránh khỏi bị công kích.

"A!"

Lê Điềm chạy chậm, bị một con sói đuổi kịp, cắn ống quần.

"Anh Thần!!"

Lê Điềm cầu cứu Lam Thần.

Không biết Lam Thần lấy đâu ra vũ khí, bắn một phát súng vào con sói kia.

Đạn bắn trúng mắt của con sói, nó hung ác gầm lên một tiếng, buông lỏng Lê Điềm ra.

Lê Điềm luống cuống tay chân đứng lên, vọt tới sau lưng Lam Thần.

Một bên khác.

"Thanh Thanh, em mau nghĩ lại đi." Anh Cao vừa che chở Diêu Thanh, vừa gầm nhẹ với cô ấy: "Mau nghĩ lại đi, có cách nào có thể rời khỏi đây không."

"Em..."

"Em làm được mà!"

Hốc mắt Diêu Thanh đỏ bừng, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn đang cố gắng suy nghĩ gì đó.

"Kia... Bên kia." Diêu Thanh chỉ vào một phương hướng.

Bên kia toàn là sói, sắc mặt anh Cao cũng thay đổi.

Anh Cao muốn dẫn Diêu Thanh đi qua bên kia, Cam Lộ giống như ăn phải 100 cân ruồi: "Anh Cao, anh điên rồi?!"

Đi qua sẽ bị đàn sói vây lại, còn có thể sống sao?

"Cam Lộ, cô giúp tôi dẫn dụ bọn nó ra." Anh Cao nói: "Bằng không thì tất cả mọi người đều phải chết ở đây."

Cam Lộ: "..."

Nộ khí tích góp trong đáy mắt Cam Lộ, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra, nhưng mà cuối cùng vẫn lách mình dẫn dụ đàn sói ra.

Anh Cao dẫn Diêu Thanh cấp tốc xuyên qua đàn sói, đến vị trí Diêu Thanh chỉ.

-

Ầm ầm ——

Nương theo tiếng ầm ầm này, toàn bộ hang động đều lay động mấy giây.

Ở bên trái bọn họ xuất hiện một cửa hang tối đen tĩnh mịch.

Diêu Thanh và anh Cao vừa đứng ở đó, còn chưa có động tác gì.

Cô gái đứng trước cửa hang trống rỗng bắt lấy thứ gì đó, sau đó đỡ chàng trai bên người cô tiến vào bên trong.

Đám người khiếp sợ.

Đây là do cô làm ra?

"Đi mau." Lam Thần túm lấy Lê Điềm theo sát phía sau.

"Anh Cao!" Cam Lộ kêu một tiếng: "Mau tới đây!"

Anh Cao cũng không đoái hoài tới những chuyện khác, được sự giúp đỡ của Cam Lộ, trở lại bên này, chạy về phía cửa hang.

Vị trí cửa hang mở ra, đúng lúc là vị trí của Tiểu Mạc, nhưng bên trong cũng không thấy Tiểu Mạc.

Đàn sói ở ngay phía sau, bọn họ cũng không kịp nhìn kỹ, cấp tốc chạy vào trong lối đi.

-

Trong lối đi âm lãnh ẩm ướt, Sơ Tranh trải một bộ quần áo xuống đất cho Tân Trục, sau đó để hắn ngồi xuống.

"Cảm thấy thế nào?"

Tân Trục che trán: "Tốt hơn nhiều rồi..."

"Vừa rồi anh nghe thấy âm thanh gì?"

Tân Trục thở một ngụm: "Không phải cô từng hỏi tôi vì sao không thể rời khỏi đây sao?"

"Ừ?"

"Tôi... Chỉ cần rời đi quá xa, thì sẽ nghe thấy âm thanh như thế." Loại âm thanh kia, giống như tạp âm rất bén nhọn phát ra từ microphone vậy.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía sau.

"Mẹ nó, bỏ rơi được chưa?"

"Hình như không đuổi theo nữa."

Mấy người anh Cao cũng lục tục đi đến.

Trừ Diêu Thanh, ngay cả chú Dân cũng bị thương, nhìn chật vật rã rời.

Sơ Tranh ngừng ở chỗ này, người phía sau tự động dừng lại, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định với cô.

Vừa rồi Sơ Tranh làm cách nào mà mở được vách đá ra, không ai trông thấy, tự nhiên lại càng thêm kiêng kị cô hơn mấy phần.

Nghỉ ngơi đơn giản, xử lý vết thương, rốt cuộc có người đánh vỡ trầm mặc.

"Vừa rồi sao lại không nhìn thấy Tiểu Mạc?"

Rõ ràng bọn họ đã xác định được âm thanh phát ra từ chỗ ấy, nhưng vì sao ngay cả cái bóng của Tiểu Mạc cũng không nhìn thấy?

Anh Cao trầm mặt lắc đầu.

Bây giờ đã không nghe được tiếng của Tiểu Mạc nữa.

"Chú Dân, vừa rồi chú gặp phải bầy sói kia ở chỗ nào?"

Một mình chú Dân ngồi ở nơi hẻo lánh hút thuốc, nghe thấy anh Cao hỏi, nói: "Tôi nghe thấy có tiếng gõ, nên muốn sang bên này xem xem, sau đó gặp phải đàn sói ngay trên ngã ba."

Xuất phát từ bản năng tự vệ, ông ta theo bản năng chạy về nơi có âm thanh.

"Hi vọng bầy sói kia đừng đuổi theo nữa." Anh Cao nhíu mày, lo lắng: "Tiểu Mạc vẫn còn chưa tìm được."

"Tạ... Tiên sinh đâu?" Chú Dân đột nhiên phát hiện gì đó: "Sao lại không nhìn thấy Tạ tiên sinh?"

"Hắn... Chết rồi."

Vẻ mặt chú Dân biến đổi: "Chết rồi? Chết như thế nào?"

Anh Cao nói đơn giản chuyện bọn họ và Tạ Ninh Phong tách ra, và tin tức sau đó Diêu Thanh mang đến.

Tạ Ninh Phong chắc hẳn là sau khi phân tán với bọn họ thì gặp phải đàn sói.

Chú Dân hút mấy hơi thuốc, ánh mắt lại nhịn không được nhìn qua phía Sơ Tranh và Tân Trục, luôn cảm thấy từng gặp chàng trai kia ở đâu rồi, nhưng gặp ở đâu?
— QUẢNG CÁO —