Sau khi Tân Trục đến trại an dưỡng về, uể oải mất vài ngày, game cũng không chơi nữa.
Sơ Tranh "dỗ" một hồi, thấy không có hiệu quả gì, liền từ bỏ.
Cô bề bộn nhiều việc, làm gì có thời giờ dỗ hắn mỗi ngày.
Dù sao Tân Trục cũng sống sót được dưới hoàn cảnh như thế, không bị ép đến điên người, cũng chỉ uể oải mấy ngày.
Sơ Tranh đẩy cửa phòng ngủ của Tân Trục ra, bên trong đen kịt một màu.
Sơ Tranh sờ soạng qua, đứng ở bên giường, nhìn một cục nhô lên trên giường: "Đưa điện thoại ra đây."
Trong bóng tối không ai đáp lại cô.
Sơ Tranh: "..."
"Tân Trục!"
Hơn nửa đêm không ngủ, trốn trong chăn chơi game, ngại mình mạng dài quá phải không!
Tân Trục không đáp lại bất cứ câu gì, Sơ Tranh im ắng thở ra một hơi.
Được thôi!
Em không trị nổi anh chắc!
Cô trực tiếp vén chăn lên nằm lên trên đó, Tân Trục giật mình, trực tiếp ngồi dậy: "Em... Em làm gì?"
"Ngủ cùng anh." Xem xem anh chơi game kiểu gì nữa!
Tân Trục: "..."
"Anh không chơi nữa." Tân Trục yếu thế, ngoan ngoãn nộp điện thoại ra.
"Muộn rồi." Sơ Tranh nằm bất động: "Từ nay về sau em ngủ ở đây."
Một ngày không nhìn là vụng trộm chơi game, thế này mà được sao.
Tân Trục hoảng hồn: "Nhưng mà, chúng ta... Sao có thể như thế... Không thể... Em về phòng em đi..."
Sơ Tranh không thèm phí lời với hắn, lôi người trở lại, thô lỗ dùng chăn bọc hắn thành hình con tằm.
"Anh không..."
"Câm miệng."
"Nhưng mà..."
Sơ Tranh dùng một tay bịt mặt Tân Trục, dữ dằn uy hiếp: "Yên tĩnh chút." Buồn ngủ muốn chết, hơn nửa đêm còn phải dậy, ta dễ dàng lắm sao?! Có thể hiểu chuyện chút được không!
Tân Trục: "..."
Tân Trục vất vả lắm mới giải cứu được mặt mình ra, sao cô có thể như thế chứ!!
-
Ban đêm Tân Trục không dám chơi game nữa, nhưng Sơ Tranh vẫn tiếp tục ngủ trong phòng hắn, lúc mới đầu Tân Trục không thích ứng, đến sau đó thì dần dần quen thuộc.
Hôm nay làm xong kiểm tra, Tân Trục không lập tức rời đi, mà là nhìn bác sĩ.
Bác sĩ bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, tằng hắng một tiếng: "Tân tiên sinh, còn có vấn đề gì không?"
"Bệnh của tôi... Còn có thể cứu được không?"
"Tân tiên sinh, ngài yên tâm, không có việc lớn gì." Bác sĩ cười an ủi hắn: "Chỉ cần tu dưỡng thật tốt, rất nhanh ngài có thể khôi phục khỏe mạnh."
Bác sĩ đã từng được Sơ Tranh dặn dò, sẽ không nói lung tung với Tân Trục, Tân Trục làm sao có thể hỏi ra được gì.
Bác sĩ nhìn Tân Trục ra ngoài, thở dài.
Chờ báo cáo ra, bác sĩ cầm đồ đi tìm Sơ Tranh báo cáo.
Trừ khối u trong đầu Tân Trục to lên, thì nơi khác đều rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì.
"Liễu tiểu thư, còn một chuyện nữa."
"Nói."
"Tôi phát hiện... Máu của Tân tiên sinh có công dụng chữa trị."
Tay lật báo cáo của Sơ Tranh ngừng lại: "Có ý gì?"
Bác sĩ cẩn thận trả lời: "Chính là máu của Tân tiên sinh, có thể làm cho người ta kéo dài tuổi thọ hoặc là chữa trị một số tế bào bệnh tật, đây chỉ là phát hiện sơ bộ."
Gian phòng đột nhiên an tĩnh lại.
Sau lưng bác sĩ sinh ra từng trận ý lạnh, mồ hôi lạnh theo trán nhỏ xuống.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của cô gái chậm rãi vang lên: "Tôi cần ông ký thêm một bản hiệp nghị trọn đời."
Bác sĩ: "..."
"Lương một năm chục triệu, bảo hiểm đắt nhất, tặng bất động sản, xe ông tùy ý chọn, kinh phí nghiên cứu hạn mức cao nhất không có giới hạn, tiền thưởng và ngày nghỉ lễ tính riêng."
Bác sĩ: "!!!!"
"Yêu cầu duy nhất, chuyện này ông phải giữ chặt trong bụng, không thể nói cho ai biết cả, bao gồm cả người thân cận bên cạnh ông. Nếu như truyền đi một chữ, ông và người nhà của ông, tôi đều sẽ không bỏ qua."
Bác sĩ: "!!!!"
Bây giờ nếu tôi không đồng ý thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho tôi mà?
Ngẫm lại người trợ lý kia... Bác sĩ nào dám không đồng ý.