Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1897: Ma pháp sứ đồ (18)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đương nhiên. Tôi giúp anh, anh nói cảm ơn, đây là lễ phép."

Sơ Tranh một mặt nghiêm túc gật đầu.

Cho dù không có tác dụng gì, nhưng nghe một chút cũng không trở ngại gì cả mà!

"Vậy được rồi." Thiếu niên thở ra một hơi, giống như rất bất đắc dĩ: "Cảm ơn cô nha."

Sơ Tranh: "..."

Thẻ người tốt nghe lời như thế sao?

Sơ Tranh cảnh giác quan sát tỉ mỉ người trước mặt này.

Nụ cười của thiếu niên mặc dù nhu thuận, nhưng Sơ Tranh một chút cũng không cảm giác được lúc này hắn có bao nhiêu thiện ý, trong đôi mắt màu vàng óng kia, luôn cảm thấy lóe lên mấy phần ác ý.

"Như vậy..." Quả nhiên, thiếu niên kéo dài âm: "Tại sao cô lại xuất hiện ở đây?"

"..."

Ta nói đi ngang qua mi sẽ tin sao?

Sơ Tranh cảm thấy thẻ người tốt chắc chắn không tin.

Mặt mày thiếu niên cong cong mỉm cười: "Tự tiện xâm nhập nơi này, sẽ bị trừng phạt nha."

Sơ Tranh: "..."

Có thể nói chuyện nghiêm túc được không!

Giọng điệu này mẹ nó ai mà chịu được!

Đáy lòng Sơ Tranh có chút táo bạo, nhưng bây giờ không thể làm gì cả.

"Cô không trả lời vấn đề của tôi sao? Nếu như câu trả lời của cô khiến cho tôi hài lòng, thì tôi sẽ cân nhắc tha cho cô một mạng."

Ta nói ta tới tìm mi, mi tin không?

Sơ Tranh nghiêm mặt: "Tôi giúp anh bắt rồng, hai chuyện này không thể hòa nhau?"

Thiếu niên chớp mắt: "Đương nhiên không thể. Vừa rồi tôi đã nói một tiếng cảm ơn..." Thiếu niên đột nhiên cười cười, trong nháy mắt có loại cảm giác chấn động như phồn hoa đua nhau nở rộ.

Hắn chậm rãi nói: "Hơn nữa, tôi có thể chế phục bọn họ, cũng không bảo cô giúp đỡ đâu."

Ha!

Ý gì đây hả!

Vẫn là ta xen vào việc của người khác rồi?!

Thẻ hắc hóa tính tình đều tùy tiện như thế sao?

Vừa rồi Vương bát đản bảo cô tới, tuyệt đối đằng sau sẽ xảy ra chuyện gì, nếu không có ta, bây giờ mi có thể hoàn hảo mà đứng ở đây chắc?

Chỉ với tên yếu gà như mi, hắc hóa không phải vẫn yếu gà sao?

Sớm biết thế thì đã không ra tay sớm như vậy!

Tức giận!

"Anh còn rất lợi hại." Sơ Tranh oán thầm xong, không chút để ý khen một câu.

"Ừ, cũng tạm." Thiếu niên khiêm tốn.

"..." A.

"Cho nên, vì sao cô lại ở đây, có thể trả lời tôi chưa?" Thiếu niên dừng một chút: "Nghĩ kỹ rồi trả lời nha."

Sơ Tranh chỉ trầm mặc một giây, sau đó thành thật trả lời: "Tìm anh."

"Tìm tôi?" Thiếu niên kỳ quái đi vòng quanh cô một vòng: "Tìm tôi làm gì?"

Thiếu niên đột nhiên nghiêng người, gương mặt kia phóng đại trong mắt Sơ Tranh, cô có thể trông thấy rõ ràng hàng mi dài của thiếu niên.

"Cô cũng muốn trộm rồng của tôi?"

Đôi mắt màu vàng óng nhàn nhạt của thiếu niên nhìn chằm chằm Sơ Tranh, giống như muốn phân biệt ra chân tướng từ trong mắt cô.

Rõ ràng hắn vẫn đang cười, mặt mày khóe miệng đều là ý cười nhẹ nhàng nhàn nhạt.

Nhưng mà trực giác của Sơ Tranh cho biết sự uy hiếp, cảm nhận được cảm giác áp bức từ trên người thiếu niên đấu đá tới.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng đấy, không để ý đến khí thế áp bức thiếu niên cố ý phát ra, không mặn không nhạt mà nói: "Tôi không có hứng thú với rồng."

Loại lời như trộm rồng này mà hắn cũng nói ra được.

Ai mà thèm con rồng đần kia.

Thiếu niên nhìn chằm chằm cô vài giây, từ từ đứng thẳng thân thể, khí chất quanh thân buông lỏng, vẫn là công tử quý tộc ngạo mạn thuần thiện kia.

Hắn nhẹ "a" một tiếng, tò mò lại nhu thuận hỏi: "Vậy cô tìm tôi làm gì nha?"

Tìm mi đánh gãy chân nhốt lại!

Đương nhiên lời này không thể nói.

Sơ Tranh chỉ có thể thuận miệng nói mò: "Nhìn anh."

"Nhìn tôi? Tôi có gì đáng nhìn?"

Sơ Tranh rất ngay thẳng: "Anh không cảm thấy anh rất đẹp à?"

"..." Thiếu niên đột nhiên đỏ mặt, một giây sau lại như tức giận nói: "Tôi đẹp cũng không cho cô nhìn."

Thiếu niên không có khe hở nói tiếp: "Không được chủ nhà mời mà tự tiện tiến vào địa bàn của người khác, đây là hành vi rất không lễ phép, cho nên..."

Con ngươi thiếu niên quay tròn chuyển hai vòng: "Phạt cô quét dọn Sàn Đấu Thú của tôi đi."

Sơ Tranh: "..." Hả?

Thẻ người tốt đang nói gì thế?

Vì sao cô có chút nghe không hiểu nhỉ?

Thiếu niên cong khóe miệng, rất là nhu thuận hỏi: "Cô không có ý kiến gì chứ?"

Sơ Tranh: "..."

Ta cảm thấy mi có bệnh.

Nhưng ta không thể nói.

"Vậy thì quyết định như vậy đi." Thiếu niên chắp tay thành hình chữ thập, đặt ở trước ngực: "Cô nhất định phải quét sạch sẽ, bằng không thì... Tôi sẽ giết cô đó."

Một chữ cuối cùng rơi xuống, thiếu niên sáng chói cười một tiếng, giống như câu nói mang theo tính uy hiếp kia không phải do hắn nói vậy.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh xém chút không duy trì được hình tượng cao lãnh.

Ta có thể cạo chết hắn không?

【 Tiểu tỷ tỷ, bình tĩnh, cô cứ coi hắn như đồ thiểu năng, cần cô quan tâm là được rồi. 】 Vương Giả khuyên cô.

【 Sẽ kéo ngược lại đó tiểu tỷ tỷ, cô suy nghĩ xem sau khi kéo ngược lại cô còn phải chịu cơn tức từ hắn, có phải càng tức hơn không? Cho nên hãy để hết thảy những chuyện này trôi theo làn gió đi. 】

【 Nếu không chúng ta phá sản để tỉnh táo lại nhé? 】

Sơ Tranh: Tỉnh táo rồi.

【...】 Vương Giả thở phào, nó thật khổ, nó quá khổ.

-

Thiếu niên nói xong câu kia, rất nhanh liền thay đổi vị trí ánh mắt, hào hứng nói với Uno: "Chúng ta đi xem rồng của tôi đi."

Hắn cũng mặc kệ Sơ Tranh, trực tiếp rời đi.

Người đàn ông tên Uno kia đồng tình nhìn Sơ Tranh một chút, rồi đi theo thiếu niên.

Trên hành lang rất nhanh cũng chỉ còn lại Sơ Tranh.

Sơ Tranh có chút mờ mịt, hắn đồng tình với mình làm gì?

Không phải!

Bọn họ không để ý đến mình sao?

Cứ đi như thế?

Thật lòng sao?

Không phải muốn ta quét dọn sao?

Sơ Tranh cũng không muốn quét dọn Sàn Đấu Thú gì đó, bảo cô đánh người còn tạm được.

Hảo tâm giúp hắn bắt rồng, kết quả hắn lại bắt ta quét dọn Sàn Đấu Thú, hảo tâm mà không có hảo báo!

Sơ Tranh theo đường cũ trở về khán đài, trong lúc đó cũng không ai ngăn cản cô.

Nhưng đáy lòng cô cảm thấy thẻ người tốt sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy... Vì sao à? Đừng hỏi, chính là trực giác.

Chỉ là không biết, nếu cô thật sự rời khỏi nơi này, thẻ người tốt sẽ làm gì cô.

Được rồi.

Sợ tên yếu gà như hắn làm gì.

Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, thực sự không được thì đánh gãy chân nhốt lại thôi.

"Cậu... Cậu về rồi." Alice thấy Sơ Tranh trở về, khuôn mặt nhỏ bớt đi mấy phần khẩn trương: "Không... Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Chuyện lớn.

"Không."

Alice trộm nhìn sắc mặt Sơ Tranh, đại khái là biết rõ mình không hỏi ra được gì, rất hiểu chuyện không truy vấn.

Trên sân vừa vặn tiến hành đến mục khán giả khiêu chiến.

Sơ Tranh nhìn thấy có người đẩy lồng sắt ra, lồng sắt dùng vải đỏ che kín, không thấy rõ bên trong là gì.

Lồng sắt bị đẩy đến vị trí trung tâm, mấy người hợp lực, dùng đồ vật bên cạnh treo lồng sắt ở giữa không trung.

Mà mặt đất bị người thiết hạ ma pháp trận và một vài cạm bẫy, lấy lồng sắt bị treo lên không trung làm trung tâm, trải rộng ra hai bên.

Đấu giá sư trước đó bây giờ làm người chủ trì, đi đến bên cạnh lồng sắt.

Gậy ma pháp trong tay cô ta vung lên, vải đỏ che phủ lồng sắt chậm rãi rơi xuống trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Trong lồng sắt to lớn, giam giữ một người nhỏ nhắn xinh xắn.

Bình phong ma pháp hiển thị đặc tả, đó là một đứa bé trai, trừ quần áo sạch sẽ thuần sắc trắng mặc trên người, thì không có bất kỳ vật trang trí gì.

Sự sợ hãi và tuyệt vọng trên mặt nó bị phóng đại trên bình phong ma pháp.

Người ở chỗ này không hề cảm thấy kỳ quái với chuyện này, thậm chí còn thấp giọng thảo luận.

"Quy tắc của ngày hôm nay rất đơn giản, có thể thành công cứu con mồi trước khi lồng sắt triệt để buông ra, thì coi như chiến thắng. Quy tắc ban thưởng giống như lúc trước, ngoại trừ phần thưởng đã hứa, con mồi cũng sẽ thuộc về người thắng."
— QUẢNG CÁO —