Trên gương mặt nhu thuận của Yến Quy lộ ra mấy phần bối rối, hắn thấp giọng giải thích rõ: "Ta... không phải ta cố ý."
Cành lá um tùm vờn quanh hắn, thiếu niên hơi nâng mắt lên, có thể nhìn thấy rõ đường cong duyên dáng nơi cần cổ và xương quai xanh.
Ánh sáng xuyên qua tán cây rọi xuống, vừa vặn xen lẫn trong đôi mắt hắn, trong tĩnh mịch như nhuốm thêm chút mộng ảo.
Hắn đối diện với ánh mắt thanh lãnh đạm mạc của Sơ Tranh, có chút sửng sốt.
Một giây sau, thiếu niên đột nhiên tiến lên phía trước, dán lên khóe môi Sơ Tranh.
Gió nhẹ lướt qua, tán cây vang lên tiếng sàn sạt nhè nhẹ, ánh sáng dao động giữa hai người.
Thiếu niên chỉ dán lên môi cô vài giây, rất nhanh liền buông ra.
Hắn lùi lại phía sau, cọ vào tán cây làm phát ra tiếng vang rất nhỏ.
May mắn là lúc này đang có gió, nên không ai chú ý đến âm thanh này.
"Ta..." Trên gương mặt tái nhợt của Yến Quy nổi lên từng tia đỏ ửng, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng.
Hắn còn chưa nói hết câu, thì Sơ Tranh đã kéo hắn lại, ôm lấy eo hắn, hôn lên.
Yến Quy hơi trừng lớn mắt.
Chờ Yến Quy lấy lại tinh thần, thì hắn đã đứng trên mặt đất, Sơ Tranh đang nắm tay hắn, dẫn hắn đi về phía cung điện.
Thần sắc của nử tử bình tĩnh, thoáng như vừa rồi cô hôn mình chỉ là ảo giác.
Nhưng Yến Quy biết đó không phải là ảo giác.
"Vào đi."
Yến Quy không nói chữ nào, rút tay lại, cấp tốc tiến vào tẩm điện.
Đến khi xác định Sơ Tranh không nhìn thấy mình nữa, thiếu niên mới cẩn thận thu lại biểu cảm nhu thuận, lộ ra nụ cười thản nhiên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát trên cánh môi.
"Điện hạ, ngài đi đâu vậy?"
Tiểu Quý Tử không biết từ chỗ nào chui ra.
Khóe miệng Yến Quy vẽ nên một độ cong quen thuộc, chậm rãi nói: "Ra ngoài hít thở không khí, sao thế?"
"Trong hành cung có thích khách." Tiểu Quý Tử khẩn trương nhìn Yến Quy, sợ vương gia nhà hắn vô tình đụng phải ở đâu đó: "Ngài không gặp phải chứ?"
Yến Quy lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi, ngài cũng đừng đi ra ngoài nữa, hành cung hiện giờ đang giới nghiêm khắp nơi đấy."
"Ừ."
...
Hành cung có thích khách, đâm sủng phi tân nhiệm của Hoàng đế bị thương, toàn bộ hành cung giới nghiêm, mỗi một cung điện đều bị kiểm tra.
Lúc Sơ Tranh trở lại cung điện, thì vừa vặn là lúc ngự lâm quân kiểm tra đến bên này.
Cuối cùng đương nhiên không tra được gì cả, nhưng những người ở hành cung vẫn hoảng sợ trong lòng.
Trình Tiêu hôn mê bất tỉnh, mặc dù bị thương không nặng, nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của đế vương.
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh cho người nhất định phải bắt được thích khách.
Trình Tiêu tỉnh lại vào chạng vạng tối.
Xác nhận là do Sơ Tranh làm.
Sơ Tranh bị gọi đến hỏi tội.
Trình Tiêu sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên trán và cánh tay đều quấn băng gạc, khóe mắt ầng ậng nước, điềm đạm đáng yêu, khiến cho người ta thương tiếc.
"Trình Sơ Tranh, ái phi nói là ngươi đâm nàng bị thương, có việc này không?" Hoàng đế uy nghiêm ngồi bên người Trình Tiêu, sắc mặt đen kịt.
Sơ Tranh thập phần trấn định: "Không có."
"Tỷ tỷ, ngươi nói có chuyện muốn nói với ta, nên ta mới đồng ý gặp ngươi, không nghĩ tới ngươi lại làm thế với ta..."
Trình Tiêu khóc nức nở lên án.
Nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
"Hôm nay ta chưa từng gặp ngươi."
Sơ Tranh nói đến thẳng thắn hùng hồn, nếu như Trình Tiêu không phải người trong cuộc, thì có lẽ nàng ta cũng tin tưởng.
Hoàng đế híp mắt đánh giá Sơ Tranh.
Lúc trước y chưa từng cẩn thận xem xét vị thiên kim tiểu thư của Thành vương phủ này.
Bây giờ nhìn lại, so với Trình Tiêu thì càng có khí độ hơn.
Điều này khiến Hoàng đế nhớ tới Thành vương, nam nhân luôn luôn cùng mình đối nghịch kia.
"Bệ hạ, người đâm thiếp bị thương dùng kéo, nếu như là thích khách, thì sao phải dùng kéo, bệ hạ, xin bệ hạ minh xét!"
Trình Tiêu giãy dụa muốn quỳ trên giường, xin Hoàng đế chủ trì công đạo.
Hoàng đế nhanh chóng để nàng ta nằm xuống, thấp giọng trấn an nàng ta hai câu.
"Trình Sơ Tranh, ngươi có gì muốn giải thích không?"
"Thích khách dùng vũ khí gì thì phải hỏi thích khách, ta không làm, ta không biết."
Hai mắt Trình Tiêu đỏ bừng: "Bệ hạ, thiếp có nhân chứng, thái giám trong cung của thiếp có thể làm chứng."
Hoàng đế trầm giọng: "Truyền!"
Thái giám một đường cúi đầu đi tới, sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống đất: "Bệ... Bệ hạ."
Hoàng đế: "Trình Sơ Tranh chính là thích khách kia?"
Thái giám run rẩy trả lời: "Không... Không phải, thích khách kia che mặt, là một nam nhân..."
"Ngươi nói bậy!" Trình Tiêu kích động đánh gãy lời thái giám: "Rõ ràng là nàng, tại sao ngươi phải nói bậy? Bệ hạ, hắn nói dối!!"
Đây là người của nàng ta.
Sao lại nói ra những lời như vậy chứ!?
"Bệ hạ, nô tài không dám, những lời nô tài nói đều là sự thật..."
Thái giám phủ phục trên đất, hung hăng dập đầu.
Trình Tiêu tức giận đến mức đập gối đầu trên giường xuống.
"Tại sao ngươi lại nói láo, có phải ngươi bị nàng mua chuộc rồi không!"
"Nô mới không dám, nô tài không dám..."
Sơ Tranh khăng khăng nói mình chưa từng gặp Trình Tiêu.
Dù sao nếu Trình Tiêu không lấy được chứng cứ ra, thì chính là nàng ta đang vu khống cô, cô sẽ không nhận.
Hoàng đế cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thích khách! Có thích khách!!!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô to.
Sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đánh nhau từ xa đến gần. Hoàng đế đứng dậy đi đến cửa điện, dưới sự bảo vệ của ngự lâm quân, nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.
Võ công của thích khách vô cùng tốt, dưới sự vây công của ngự lâm quân, cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào, cuối cùng còn chạy thoát được.
"Đuổi theo!" Hoàng đế âm trầm hạ lệnh: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Đưa Trình tiểu thư trở về." Hoàng đế quay đầu nói.
Trình Tiêu đần độn cả người.
"Bệ hạ!"
"Ái phi dưỡng thương cho tốt đi."
Hoàng đế cũng không quay đầu lại mà đi theo ngự lâm quân rời đi.
Ngực Trình Tiêu phập phồng, không cam lòng gọi bệ hạ.
Sơ Tranh phủi phủi ống tay áo, trấn định thong dong theo thái giám rời đi.
"Trình Sơ Tranh!"
Trình Tiêu ném hết tất cả mọi thứ có thể ném trong tầm tay, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy hận ý vặn vẹo.
Sao lại thế...
Tên thái giám kia!
Khi Trình Tiêu nhớ tới tên thái giám kia, thì thái giám đã không còn tung tích.
Toàn bộ cung điện, chỉ còn lại một mình nàng ta.
...
Ban đêm.
Toàn bộ hành cung vẫn trong tình trạng giới nghiêm.
Thiếu niên dáng người đơn bạc ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn hành cung tăm tối bên ngoài.
Sau lưng có tiếng xé gió rất nhỏ.
"Chủ tử."
Một nam nhân hắc y che mặt quỳ trên đất, cúi đầu nghe lệnh.
Thiếu niên buông cánh tay đang chống cằm xuống, đôi mắt màu nâu nhạt di chuyển qua, trong ánh nến của đại điện, con ngươi màu nâu nhạt như nhiễm lên một tầng ánh sáng ấm áp.
Tóc đen không buộc, rối tung ở sau lưng, khẽ tung bay theo gió.
Vạt áo hơi mở rộng, có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp, đường cong kéo dài dưới vạt áo, làm cho người ta mơ màng.
"Không bị ai phát hiện chứ?"
Thanh âm mềm mại của hiếu niên lưu chuyển trong điện.
Ngoài cửa sổ, gió đêm phần phật tiến vào, ánh nến lay động, làm cái bóng của thiếu niên cũng lắc lư theo, phiêu phiêu như lục bình trong mưa gió.
Bầu không khí trong điện như có áp lực nặng nề.
"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ không động thủ với bọn họ." Nam nhân hắc y cung kính trả lời.
Dừng một chút, nam nhân hắc y lại nói: "Thuộc hạ có chút không hiểu."
Dường như thiếu niên biết hắn muốn hỏi điều gì, khóe môi hơi giương lên, tạo thành một đường cong rất nhỏ không ai nhìn thấy, hắn dựng thẳng ngón trỏ lên, đặt lên cánh môi đỏ.
Trong lòng nam nhân hắc y biết mình quá phận, đây không phải là chuyện hắn nên hỏi.
Chuyện hắn phải làm chỉ là chấp hành mệnh lệnh của chủ tử.
"Đi xuống đi."
"Dạ."
Nam nhân hắc y cung kính lui ra.
Đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên xẹt qua cánh môi, nhìn về phía ánh nến chập chờn.
Gió đêm chợt lớn, ánh nến đột nhiên bị dập tắt, gian phòng lâm vào bóng tối.