Trình Mộ không phải người có nhiều kiên nhẫn, đợi một hồi liền không kiên nhẫn được nữa, xoay người đi sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai cây kẹo que.
Hắn cắn kẹo que đi ra, vừa lúc trường tan học.
Tiếng học sinh vui đùa huyên náo dần dần tới gần, tiếp theo đó là nhóm học sinh đầu tiên đến cổng trường xông ra khỏi trường học.
Gương mặt rêu rao kia của Trình Mộ, đứng ở đó, gây nên không ít người quan sát.
Có người to gan trực tiếp tới bắt chuyện.
Trình Mộ không có tâm tình để ý tới những người này, ánh mắt vẫn luôn rơi ở cổng trường học.
"Rất đẹp trai nha!!"
"Đây nhất định không phải học trường chúng ta, là tới đón người sao?"
"Muốn biết cậu ấy học trường nào ghê."
"A a a, cậu ấy đang nhìn sang bên này." Các nữ sinh đè ép tiếng thét chói tai kích động, xô xô đẩy đẩy ở cách Trình Mộ không xa.
Cổng trường, cô gái đeo túi sách xuất hiện trong tầm mắt của Trình Mộ, trong lòng cô gái ôm một quyển sách, nghiêng đầu nói chuyện với bạn học bên cạnh, nụ cười tươi đẹp.
Còn đẹp hơn trong tấm ảnh.
Trình Mộ nhấc chân muốn đi qua, nhưng trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại câu nói kia —— Tôi không đề nghị cậu đi tìm tôi năm 2019.
Trình Mộ thu lại chân vừa định bước ra, đạp hòn đá nhỏ ven đường, đầu lưỡi liếm liếm kẹo que, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
-
Năm 2029.
Sơ Tranh cũng không biết Trình Mộ đi tìm mình ở bên kia, lúc này đang leo lên Weibo lâu rồi chưa vào, trên đó chất đống rất nhiều tin nhắn —— mắng cô.
Sơ Tranh không để ý đến những tin nhắn kia, biên tập nội dung, đính kèm ảnh, đăng lên.
Úc Sơ Tranh V: Hệ liệt Hoa Rơi Kinh Hồng [ Ảnh ][ Ảnh ]
Hai tấm ảnh, tấm thứ nhất là bộ lễ phục thuần một sắc trắng, lộ ra phong cách Trung Quốc nồng đậm, nguyên liệu được dùng rất phù hợp, phiêu dật như tiên.
Tấm thứ hai màu sắc thay đổi dần, từ trắng đổi dần thành màu hồng của hoa anh đào, rồi đến màu sắc của làn váy càng đậm hơn, trên váy có thêu hoa rơi.
Gió mát nhẹ phẩy, hoa rơi rực rỡ.
Chỉ nhìn quần áo, là phảng phất có thể cảm nhận được ý cảnh như thế.
Sơ Tranh vừa đăng bài Weibo này ra, lập tức có người giết tới hiện trường.
[ Ghế sofa. ]
[ Chó đạo nhái lại đạo của ai đây? ]
[ Đậu má, mộng ảo như thế? Đạp trúng điểm manh của tôi rồi!!! ]
[ Nguyên liệu này... Mẹ, nhìn là biết tôi không mua nổi rồi. ]
[ Sao cô gái này còn có mặt mũi ngoi đầu lên nhỉ, bộ thiết kế này không biết lại đạo của ai, đẹp hơn nữa cũng là của người khác thiết kế, xin cô biết xấu hổ một chút đi. ]
Trừ số ít mấy người nói đẹp, thì đa số bình luận đều là mắng cô.
Sơ Tranh rất nhanh liền bị mắng lên hot search, chiếm cứ một chỗ cắm dùi trên hot search.
# Úc Sơ Tranh đạo văn #
Đới Mật bên kia nhận được tin tức, có chút xoắn xuýt, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, để tài khoản của công ty share bài của Sơ Tranh.
Sau đó...
Sau đó tài khoản công ty cũng luân hãm.
[ Má, có ý gì đây? Vì sao Vankalea lại share bài của chó đạo nhái này? ]
[ Cần phải lau mắt mà nhìn nha, đó là một tên đạo nhái đã quen, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn. ]
[ Danh tiếng của mấy người vẫn luôn rất tốt, đừng để một cục phân chuột hỗn hợp vào, mấy người tỉnh lại đi!! ]
Nhãn hiệu này có danh tiếng rất tốt trong nước, cho nên bình luận phía dưới đều là bảo bọn họ tỉnh lại đi, không nên dính líu quan hệ với chó đạo nhái.
Đới Mật: "..."
Chó đạo nhái là bà chủ của tôi, tôi có thể làm sao!!
Người ta đã nói, có tổn thất một mình cô gánh chịu, lợi ích đúng chỗ, bây giờ phía trên đều không lên tiếng, anh ta có thể làm sao!!
Cách tốt nhất chính là làm như không thấy.
Cho nên bất kể trên mạng làm ầm ĩ thế nào, Đới Mật bên này hạ lệnh, không cho phép ai quản chuyện trên mạng.
Thế là sau khi share, tài khoản công ty giống như đã chết.
Bình thường một ngày đăng mấy tin giờ cũng không đăng nữa.
Để tin được share kia ở vị trí trung tâm.
Chuyện này theo cái nhìn của đám dân mạng, không thể nghi ngờ chính là cứng rắn ngang ngạnh đến cùng, để chó đạo nhái debut ở vị trí center.
Thế là làn sóng lớn khuyên tỉnh lại đi, bắt đầu công kích nhân sinh —— cho dù bọn họ tạm thời còn không tìm được chứng cứ mấy tấm hình này là tác phẩm đạo nhái.
Sau đó Sơ Tranh lại đăng mấy tấm nữa, hơn nữa còn là ảnh chi tiết.
Nhưng trừ cái đó ra, thì không nói gì.
-
Du Thi bên này cũng nhìn thấy ảnh Sơ Tranh đăng, vẻ mặt cô ta rất nhẹ nhàng lướt xem Weibo của Sơ Tranh, khóe miệng ẩn ẩn ôm lấy ý cười.
"Chị Du Thi, cái này cần chữ ký của chị."
Du Thi để điện thoại di động xuống, ký tên lên văn kiện trợ lý đưa tới.
Trợ lý liếc nhìn cô ta một cái: "Tâm tình chị Du Thi không tệ nhỉ? Có chuyện gì vui sao?"
Bởi vì ngày bình thường Du Thi rất dễ nói chuyện, cho nên trợ lý mới dám hỏi vấn đề như vậy.
"Có chút linh cảm." Du Thi cười cười.
Trợ lý cũng cười: "Chị Du Thi thật giỏi nha."
Trợ lý tâng bốc thổi phồng một hồi, dỗ Du Thi đến vui vẻ, chỗ tốt chính là có thể tan tầm sớm.
Những đồng nghiệp khác ghen tị nhìn trợ lý.
Sao bọn họ không có được cấp trên tốt chứ.
Du Thi phải làm chuyện của mình, đương nhiên không thể để cho trợ lý ở bên cạnh.
Cô ta vốn cho là đời này của mình, đều trôi qua tầm thường vô vị, không nghĩ tới... Bây giờ cô ta mới là nhân vật chính.
Du Thi không thích Úc Sơ Tranh kia, từ nhỏ đã không thích.
Rõ ràng là cách nhau một bức tường, nhưng cảnh giới của bọn họ lại như khác biệt ngày đêm.
Cô ta ghét Úc Sơ Tranh luôn được cha mẹ nâng niu trong tay, nụ cười xinh đẹp, giống như công chúa nhỏ.
Đáng ghét hơn là Úc Sơ Tranh kia luôn xuất sắc hơn, luôn luôn được hàng xóm láng giềng khích lệ.
Du Thi vẫn cảm thấy, nếu như không phải mình sinh ra trong một gia đình như vậy, thì cô ta cũng có thể xuất sắc giống như Úc Sơ Tranh.
Cho nên sau khi cô ta phát hiện ra mình có chỗ đặc biệt, ý nghĩ đầu tiên chính là tước đoạt hết thảy của Úc Sơ Tranh, đạp cô ở dưới chân.
Ý cười trong mắt Du Thi lộ ra mấy phần âm trầm, sau đó bắt đầu dựa vào bàn vẽ.
Sơ Tranh đăng quá nhiều chi tiết, chuyện này càng làm Du Thi dễ dàng hơn.
-
Sơ Tranh đăng kỹ càng như vậy, chính là chờ Du Thi chép.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, có người lật ra chứng cứ, biểu thị đây là tác phẩm của nữ thần Du Thi nhà bọn họ.
Du Thi đổi không ít, nhưng khi trông thấy lần đầu, thì sẽ làm cho người ta cảm thấy tương tự.
Cũng giống như trước đó, rất nhanh liền đào ra chứng cứ ở nhiều năm trước, ngồi vững tội danh đạo nhái của Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không nóng nảy, mặc cho đám dân mạng nhảy nhót.
Cuối cùng buổi tối Du Thi @ cô, biểu thị nếu như cô không hủy bỏ những tác phẩm này, thì cô ta sẽ kiện cô.
Úc Sơ Tranh V: Kiện tôi? Chỉ bằng cô?
Năm chữ, sáng loáng phách lối.
[ Mẹ nó! Chứng cứ đã bày ra đó rồi, lại còn phách lối như vậy, ai cho mặt mũi. ]
[ Trước đó Du Thi nên kiện cho cô ta táng gia bại sản đi, chó đạo nhái thật đúng là không còn tính người. ]
[Vankalea đúng là điên rồi, lại còn thông đồng làm bậy với cô ta, mọi người cùng nhau tẩy chay đồ của hãng đó đi!! ]
[ Tôi chưa từng thấy người nào đạo nhái mà còn phách lối như thế. ]
[ Ủng hộ Du Thi kiện cô ta! ]
Du Thi nhìn bình luận phía dưới, mặc dù có một số từ ngữ làm cho cô ta cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng rất nhanh liền bị vui vẻ thay thế.
Cô ta tin tưởng chứng cứ của mình ở mức cao nhất, cho nên rất nhanh liền cho gửi đơn kiện của luật sư cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh đáp lại thế nào?
Cô cũng gửi đơn kiện của luật sư, kiện cô ta đạo nhái.
Du Thi trợn mắt há mồm, không biết Úc Sơ Tranh làm sao có can đảm, dám ở dưới loại chứng cứ này kiện cô ta đạo nhái.
Sơ Tranh cứng như thế, ngược lại làm đám dân mạng ăn dưa kia có chút đần độn.
Chó đạo nhái dám cứng với tác giả nguyên gốc như thế?
Thế này không phù hợp với thông thường nha.
Tình huống bình thường hẳn phải nên trốn đi, nếu không nhiều nhất cũng là tẩy trắng cho mình, làm gì có ai trực tiếp đi kiện?