"Điện hạ, tiện nha đầu này nói hươu nói vượn, sao thiếp thân lại làm chuyện này được, thiếp thân thật sự suýt chút nữa đã..."
Chân Nhu trực tiếp bổ nhào vào trước mặt Tam hoàng tử khóc.
Trường Tôn Hành nhìn dáng vẻ lê hoa đá vũ của Chân Nhu, đáy lòng lập tức mềm nhũn.
Nhưng nghĩ đến những vật Vân Hương lấy ra, lại cau mày: "Trong tay Vân Hương có đồ trang sức ta ban thưởng cho nàng, chuyện này giải thích thế nào?"
Chân Nhu giật mình.
Trong tay ả không có bao nhiêu bạc, cho nên hay dùng những đồ trang sức kia.
Trường Tôn Hành cho ả rất nhiều, ả nghĩ Trường Tôn Hành căn bản sẽ không nhớ kỹ, chọn ra mấy món rất không đáng chú ý.
Hơn nữa lấy kinh nghiệm ngày thường của ả mà nhìn, thì Trường Tôn Hành căn bản cũng sẽ không xem kỹ.
Nhưng ả không nghĩ tới lần này sẽ lật xe...
Đáy lòng Chân Nhu nhanh chóng chuyển vài vòng, rất nhanh liền có chủ ý.
"Ta đã nói sao lại mất không ít thứ... Hóa ra là ngươi trộm!"
Vân Hương lập tức trừng lớn mắt: "Nhu tiểu thư, đó rõ ràng là ngài cho ta!!"
"Ta cho ngươi lúc nào? Đó là đồ điện hạ ban thưởng cho ta, sao ta lại cho ngươi được!"
Hai nữ nhân ngươi một câu ta một lời, cực kỳ náo nhiệt.
Sơ Tranh chống cằm, nhìn hai người tranh luận.
Cuối cùng thật sự là ngại ồn ào, giơ tay phát biểu: "Chỗ ta còn có nhân chứng, Tam hoàng tử có muốn gặp một chút không?"
Bây giờ Trường Tôn Hành nghe thấy Sơ Tranh nói chuyện là mi tâm lập tức nhảy thình thịch.
Ánh mắt liếc qua Nghênh Hương đứng ở cổng, Trường Tôn Hành có nhiều lửa giận hơn nữa thì cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Yến Khâm!
Gã đường đường là hoàng tử, lại phải sợ một thần tử!
Trường Tôn Hành cắn răng: "Truyền!"
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Chân Nhu không còn huyết sắc, cô lấy đâu ra nhân chứng? Tại sao cô có thể có chứng nhân?
-
Người bị mang vào là một nam nhân gầy yếu, sau khi đi vào run rẩy quỳ xuống đất.
Chân Nhu không biết người này, đáy lòng đang nghĩ ngợi có phải là Sơ Tranh tùy tiện tìm người tới không, thì nghe thấy Sơ Tranh không nhanh không chậm lên tiếng.
"Ta điều tra độc Chân Nhu trúng, toàn thành chỉ có chỗ của ông ta mới mua được. Ngươi nhìn lại xem, trong số những người ở đây, ai từng mua thuốc của ngươi?"
Chân Nhu: "!!"
Trong số những người ở đây, nha hoàn thiếp thân của Chân Nhu là Hoàn Nhi rõ ràng lui về phía sau hai bước, đáy mắt cất giấu sự sợ hãi.
Nàng ta biết người này...
Nam nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt rất nhanh đối đầu với Hoàn Nhi: "Là... Là nàng!!"
Hoàn Nhi lắc đầu: "Không... Ta không có, hắn nói bậy."
Nam nhân: "Thảo dân không dám, thật sự là vị cô nương này mua thuốc chỗ ta, ta nhớ rất rõ."
Hoàn Nhi: "Ta không có! Điện hạ, nô tì thật sự không làm chuyện này!"
Hoàn Nhi quỳ xuống, kiên quyết không thừa nhận.
Nam nhân không lớn giọng như Hoàn Nhi, tăng thêm hoàn cảnh này làm ông ta sợ hãi, không dám nhiều lời.
Nhưng ông ta xác định chắc chắn, chính là Hoàn Nhi từng mua thuốc của mình.
Không biết Trường Tôn Hành tin hay không tin, sắc mặt không tốt lắm, trong mắt chứa đầy khói mù.
Sơ Tranh lại nghĩ kế: "Không bằng Tam hoàng tử tìm quanh nơi này một chút, nói không chừng sẽ còn có chứng cứ đấy."
Trường Tôn Hành: "..."
Cho dù Trường Tôn Hành không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này, dù thế nào cũng phải lục soát thử xem.
Lúc này Chân Nhu ngược lại trấn định lại.
Nhưng rất nhanh Chân Nhu liền bị đồ vật đưa đến trước mắt làm cả kinh đổi cả sắc mặt.
Ả theo bản năng nhìn về phía Hoàn Nhi.
Sắc mặt Hoàn Nhi cũng trắng bệch, đối đầu với ánh mắt của chủ tử nhà mình, nàng ta lắc đầu.
Nàng ta đã xử lý...
Trường Tôn Hành cho người xem thứ tìm ra được có phải cùng một loại với độc mà Chân Nhu trúng hay không.
"Đúng là cùng một loại độc..."
Trường Tôn Hành híp mắt lại, ánh mắt có chút sắc bén quét về phía Chân Nhu.
"Không... Điện hạ, chuyện này thật sự không phải là thiếp thân làm." Chân Nhu túm chặt lấy y phục của Trường Tôn Hành: "Thiếp thân thật sự không biết chuyện gì xảy ra, nhất định là có người hãm hại! Sao thiếp thân lại lấy tính mạng của mình ra đùa được!!"
Độc kia quả thật có chút độc ác...
Không cẩn thận thật sự sẽ mất mạng.
Chân Nhu dám lấy mạng của mình ra cược sao?
Nam nhân bị người coi nhẹ yếu ớt lên tiếng: "Kỳ thật nếu như sớm dùng giải dược, thì triệu chứng sau khi trúng độc mặc dù giống nhau, nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Chân Nhu: "..."
-
Nghênh Hương đi theo Sơ Tranh đi ra khỏi Thủy Tâm Các, nàng cẩn thận tiến lên: "Chân Nhu cũng quá ghê tởm! Tiểu thư, ngài vậy mà chỉ yêu cầu đánh nàng ta ba mươi đại bản!"
"Nếu không thì sao?"
"Tội danh này của nàng, đã đủ..." Khuôn mặt nhỏ của Nghênh Hương hơi hung ác làm thủ thế cắt cổ.
"Ta cũng muốn."
"Vậy ngài..."
"Ngươi không hiểu."
Cho dù cô muốn, Trường Tôn Hành cũng sẽ không đồng ý.
Vừa rồi rõ ràng Trường Tôn Hành vẫn hướng về phía Chân Nhu, hơn nữa bây giờ cũng không xử được ả!
Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai Nghênh Hương: "Lần trước là bởi vì ả, ngươi bị đánh mười đại bản, lần này nhân lên mấy lần cho ả, cũng coi như thu lãi, lần sau đi."
Nghênh Hương chớp mắt, một giây sau hốc mắt bỗng dưng đỏ lên.
Nước mắt của Nghênh Hương sắp rơi xuống đến nơi rồi, Sơ Tranh vội vàng nói: "Trở về trở về." Nhìn thẻ của ta.
Nghênh Hương phát cho Sơ Tranh một tấm thẻ cảm ơn, Sơ Tranh cảm thấy mình không uổng công thương nàng, quay đầu liền thưởng cho nàng một tấm ngân phiếu.
Nghênh Hương: "?"
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!]
-
"Sư Dịch."
Sư Dịch lặng yên không tiếng động xuất hiện, hơi hơi cúi đầu, chờ Sơ Tranh phân phó.
"Ngươi cảm thấy ta quá đáng không?" Sơ Tranh nằm trong ghế đu, tùy ý hỏi hắn.
"Tiểu thư làm gì cũng đúng." Đáp án của Sư Dịch có thể xưng là đáp án tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Sơ Tranh có hứng thú hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Suy nghĩ của ta không quan trọng."
"Đối với ta mà nói là quan trọng."
Sư Dịch hơi ngước mắt, hình dáng cô gái nhảy vào trong tầm mắt, cô không nhìn bên này, mà nhìn qua rèm châu đang lắc lư.
Sư Dịch rũ mắt xuống: "Chuyện này vốn không phải tiểu thư sai, tiểu thư làm những chuyện này đều chỉ vì chính danh cho mình, không có gì mà đúng hay không đúng."
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Sơ Tranh quay đầu, ánh mắt dạo quanh Sư Dịch một vòng: "Tại sao ngươi lại muốn tới bảo vệ ta?"
Sư Dịch: "Yến đại nhân có ân cứu mạng ta."
"Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp." Giọng nói thanh lãnh kia hơi dừng lại: "Ca ta là nam nhân, cho nên ngươi lấy thân báo đáp ta cũng được."
Mi tâm Sư Dịch hơi nhảy lên, ngăn chặn xúc động ngẩng đầu nhìn cô.
Hắn nắm chặt bội kiếm, đè thấp thanh âm: "Tiểu thư nói đùa, nếu như không có chuyện gì khác, Sư Dịch không quấy rầy tiểu thư nữa."
Sư Dịch không cho Sơ Tranh cơ hội nói chuyện, biến mất trong phòng.
Sơ Tranh: "..."
Ai.
-
Chân Nhu bị phạt, Hoàn Nhi và Vân Hương thì thảm hại hơn, hai người cứ thế biến mất trong phủ Hoàng tử.
Sau khi Chân Nhu xảy ra chuyện, an phận ở trong viện tử của mình, cũng không dám bày trò nữa.
Trường Tôn Hành không đến Thủy Tâm Các.
Ngược lại có mấy ngày chạy đến chỗ Sơ Tranh.
Đáng tiếc bị Sơ Tranh vô tình cự tuyệt ở ngoài cửa, tức giận đến mức Trường Tôn Hành cũng không tới nữa.
Lúc chạng vạng tối, bầu trời âm u.
Nghênh Hương chỉ huy người đưa một chậu than vào, thời tiết càng ngày càng lạnh, tiểu thư nhà nàng sợ lạnh, nên phải hầu hạ thật tốt.
"Tiểu thư, qua mấy ngày nữa chính là cung yến, ngài chuẩn bị xong chưa?"
"Cung yến? Cung yến gì?"
Nghênh Hương nghẹn họng: "Mấy ngày trước nô tì đã nói với ngài rồi mà, cung yến sinh thần của Hoàng Quý phi..."
Lúc ấy không phải tiểu thư đồng ý rồi sao?
*
Các huynh đệ tỷ muội không nên quên vé tháng nha!!!