« Ký sự Đô Lan » chính là một quyển sách về nhân văn địa lý, Sơ Tranh mở ra, không có chỗ nào đặc biệt.
Mình xem không hiểu, Sơ Tranh đành phải xin giúp đỡ: "Trong sách này có gì?"
Trường Tôn Hành: "..."
Trường Tôn Hành không có chút hình tượng nào co lại trong góc, nghe thấy Sơ Tranh tra hỏi, con ngươi gã hơi co rụt lại.
"Không... Không biết."
"Không biết?" Ngữ điệu của Sơ Tranh lạnh đi mấy phần: "Không biết mà ngươi giấu kỹ như vậy?"
"Ta thật sự không biết!" Trường Tôn Hành không khỏi đề cao âm lượng, tức giận xen lẫn sợ hãi.
Lúc này trong lòng Trường Tôn Hành mới hiểu được, nữ nhân này thay đổi tính tình, không phải là bởi vì cô lạt mềm buộc chặt.
Cô căn bản chính là biến thành người khác.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Trường Tôn Hành vài giây: "Vậy ai biết?"
Trường Tôn Hành không muốn nói lắm, nhưng mà không nói có lẽ gã sẽ nằm lại chỗ này, vì cái mạng nhỏ của mình, Trường Tôn Hành không thể không nói.
"Ông... Ông ngoại ta. Thứ này ông ấy bảo ta cất giữ!!"
Ông ngoại của Trường Tôn Hành... Khấu gia mà Yến Khâm nói?
Sơ Tranh "A" một tiếng, sắc mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra cảm xúc chân thực.
Sơ Tranh cúi đầu lật xem sách một lát, sau đó cuốn quyển sách lại, đập vào bờ vai Trường Tôn Hành: "Tam hoàng tử, chuyện ngày hôm nay, ta hi vọng ngươi không nên nói lung tung."
"..." Ra ngoài sẽ lập tức cho người tới bắt ngươi!!
Suy nghĩ này của Trường Tôn Hành vẫn chưa xoay chuyển xong, cô gái trước mặt đột nhiên nắm gằm gã, khiến cho gã mở to miệng, có thứ gì đó bị ném vào.
Trường Tôn Hành đột nhiên trừng lớn mắt, muốn nhổ thứ đó ra.
Đáng tiếc khí lực nắm cằm gã quá lớn, thứ kia tuột xuống theo yết hầu gã.
Lực đạo trên cằm buông lỏng, Trường Tôn Hành lập tức nôn ra một trận: "Ngươi cho ta ăn thứ gì!?"
"Độc dược." Sơ Tranh dùng sách gõ gõ lòng bàn tay, rất là nghiêm túc nói: "Để phòng ngừa vạn nhất."
Trường Tôn Hành: "!!!"
"Cho nên Tam hoàng tử tốt nhất nên an phận một chút cho ta, cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta đấy, nếu ta không vui..."
Sơ Tranh mở năm ngón tay ra, rồi túm lại trong không khí.
Trong nháy mắt Trường Tôn Hành cảm giác toàn thân đều như dao cắt, thân thể mềm nhũn, triệt để co quắp dưới đất, ngay cả sức lực để kêu la cũng không có.
Sơ Tranh đương nhiên không có độc gì dược.
Cô chỉ lấy viên đường đậu hù dọa gã mà thôi.
Trường Tôn Hành người này tiếc mệnh cực kì, vừa rồi cô dọa cho sợ như thế, cô tin tưởng Trường Tôn Hành tuyệt đối sẽ không dám làm gì.
Sơ Tranh cầm sách nghênh ngang rời đi.
Trở lại Cẩm Tú Các, Sư Dịch cũng đúng lúc làm xong chuyện Sơ Tranh giao, để đồ mua về lên bàn.
Sơ Tranh thuận tay đưa đồ cho hắn: "Ăn."
Sư Dịch: "???"
Ngươi bảo ta đi mua, bây giờ lại bảo ta ăn?
Sơ Tranh thấy hắn không nhận, trực tiếp nhấn hắn ngồi xuống, từ phía sau hơi cúi người.
Hương thơm đặc biệt thuộc về cô gái đánh tới, thân thể Sư Dịch bỗng dưng cứng đờ, quên cả đứng dậy.
Ngón tay tinh tế trắng thuần mở bao giấy dầu lấy đồ ra: "Mau ăn đi."
Nhìn ngươi gầy thế này.
Người không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi đấy!
Sư Dịch cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, ngồi ở đó không nhúc nhích.
"Cần ta đút cho ngươi ăn?"
"Tiểu thư, cái này không..."
Hai người đồng thời lên tiếng, cũng đồng thời quay về phía đối phương, vốn đã gần nhau, lúc này chuyển một cái, chóp mũi gần như sắp đụng vào nhau.
Hô hấp của Sư Dịch trì trệ, trong mắt phản chiếu gương mặt gần trong gang tấc, âm thanh bên tai biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập dần dần gia tốc của hắn.
Ánh sáng ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu ra cái bóng của hai người ở dưới đất, dường như đang dung hợp với nhau.
Nhân lúc Sư Dịch ngây người, Sơ Tranh triệt để tiêu diệt chút khoảng cách này.
Con ngươi Sư Dịch đột nhiên co rụt lại, nhưng mà hắn còn chưa kịp phản ứng, xúc cảm nhẹ nhàng kia đã rời xa.
Một giây sau, Sư Dịch đột nhiên đứng dậy, giống như hoảng sợ nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Không đến mức thế chứ?
Biểu tình ấy của ngươi là sao!
Sư Dịch chợt xoay người biến mất khỏi gian phòng, cây cối ngoài cửa sổ nhẹ vang lên tiếng "sạt sạt", trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Sơ Tranh một tay chống vào bàn, một tay khác chọn một khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng.
Một lúc lâu sau, không rõ ý vị mà nói: "Thật ngọt nha."
-
Ban đêm.
Sơ Tranh bọc mình một phen, xác định Sư Dịch không phát hiện được mình, lúc này mới ra cửa.
Ban ngày cô đã bảo Nghênh Hương nghe ngóng vị trí của Khấu phủ, Sơ Tranh mò qua, tiến vào trong phủ.
Người trong phủ đều ngủ rồi, Sơ Tranh tìm một lát, cuối cùng tìm được ông ngoại của Trường Tôn Hành.
Sơ Tranh móc người từ trong chăn ra.
Khấu Đạt rõ ràng là người luyện võ, nhưng đáng tiếc chưa tới hai chiêu đã bị Sơ Tranh đè xuống đất.
Khấu Đạt thấy rõ người trước mặt, kinh ngạc chiếm hơn phân nửa.
"Tam hoàng tử phi... Ngươi... Làm gì vậy?" Tam hoàng tử là cháu ngoại của ông ta, đây là vợ của cháu ngoại, cũng chính là cháu dâu ngoại của ông ta.
Nhưng bây giờ vị cháu dâu ngoại này hơn nửa đêm lại chạy đến chỗ ông ta, còn động thủ...
Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Đáy lòng Khấu Đạt xoay chuyển mấy vòng, nhưng đáng tiếc lúc này không ai có thể giải đáp nghi hoặc cho ông ta.
Sơ Tranh không nói hai lời trói Khấu Đạt lại.
"Tam hoàng tử phi, ngươi làm gì vậy!?" Khấu Đạt đề cao âm lượng lên một chút, trở ngại đây là cháu dâu ngoại của mình, không gọi người.
"Có chút việc muốn hỏi ngươi." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
"..."
Hỏi chuyện mà cần phải như vậy?
Sơ Tranh lấy quyển sách kia ra, đặt ở trước mặt Khấu Đạt: "Biết quyển sách này không?"
Ánh mắt Khấu Đạt rơi trên sách, cơ bắp trên mặt trong nháy mắt kéo căng, con ngươi hơi co lại, khóe miệng khẽ mím.
Quyển sách này...
Vì sao lại ở trong tay cô!?
"Xem ra là biết." Sơ Tranh tự có kết luận: "Cho nên, có ngại nói cho ta biết tác dụng của nó là gì không?"
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, thật giống như đang thương lượng với bạn vậy.
Nhưng mà nhìn vào mắt cô, bạn sẽ phát hiện đây căn bản không phải là thương lượng, hoàn toàn chính là uy hiếp.
Khấu Đạt không khỏi rùng mình một cái.
Khấu Đạt nuốt một ngụm nước bọt: "Tam hoàng tử phi, ta không biết quyển sách này, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra!"
Sơ Tranh ném sách xuống trước mặt Khấu Đạt, nghe ‘bộp’ một tiếng nhỏ.
Cô gái nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy ta lấy được quyển sách này từ trong tay cháu ngoại ngươi bằng cách nào?"
Khấu Đạt: "..."
Những năm này ông ta và Trường Tôn Hành cũng không liên hệ nhiều, cho nên người bên ngoài nhìn vào, sẽ thấy quan hệ của ông ta và Trường Tôn Hành không thân thiết mấy.
Sách là bảo mẫu phi Trường Tôn Hành giao cho gã, bảo gã cất kỹ.
Khấu Đạt tự cho là đã làm được rất bí mật, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, nó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, ngay cả cơ hội chuẩn bị tâm lý cũng không có.
-
Ký sự Đô Lan nhìn như là một bản du ký nhân văn địa lý, trên thực tế là một quyển sổ sách.
Trên sổ sách ghi chép chuyện xấu xa của không ít người trong triều đình.
Thứ như vậy giao ra sẽ có một nhóm người bị liên luỵ.
Không giao ra, thì có thể làm cho người nắm giữ sổ sách thu được lợi ích.
Sau khi Khấu Đạt lấy được sổ sách này, tất nhiên không giao ra, mà tự mình giữ lại.
Những năm này ông ta nhìn như sống nghèo khó, chức quan cũng không lớn.
Nhưng trên thực tế ông ta sống rất tốt, quan lớn thì thế nào, cuối cùng vẫn phải nghe ông ta đấy thôi.
Chuyện này có thể giải thích được vì sao Tam hoàng tử không có năng lực gì cuối cùng có thể vặn ngã Yến Khâm.
Có ông ngoại này ở phía sau giúp đỡ, vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Khấu Đạt nói ra cũng không sợ hãi lắm, chỉ là thở dài, giống như tiếc hận: "Tam hoàng tử phi, ngươi cần gì phải làm những chuyện này chứ."