Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi không ngừng, trong phòng, thiếu niên nằm ở trên giường, ngủ không an ổn.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, hô hấp hơi gấp rút.
Yết hầu Trì Quy khô khốc, nuốt nước miếng cũng khó khăn.
Bóng tối trước mắt dần dần tản ra, mơ hồ có thể thấy rõ một chút đồ vật.
Đây không phải phòng của hắn.
Hắn ở đâu?
Trong đầu Trì Quy hiện lên nghi vấn này.
Trong đại não còn chưa đưa ra được đáp án, bên cạnh đột nhiên có âm thanh vang lên: "Sao thế?"
Lãnh lãnh đạm đạm, trong bóng đêm còn lộ sự trong veo.
Trì Quy đột nhiên quay đầu, bên cạnh rõ ràng có bóng người.
Trì Quy: "..."
Đại não trì độn của Trì Quy chậm chạp vận chuyển lại.
Nghĩ đến bản thân đi theo Sơ Tranh về...
Nhưng vì sao họ lại ở chung một phòng, trên cùng một cái giường?
Trì Quy tìm giọng nói của mình về: "Cô... Vì sao lại ở đây?"
"Anh phát sốt." Sơ Tranh giơ tay sờ trán hắn: "Tôi trông coi anh."
Trán Trì Quy nóng hổi, bị bàn tay hơi lạnh dán lên, trong nháy mắt cảm thấy một trận thoải mái.
Lúc này Trì Quy mới cảm giác được đầu óc mê man, thân thể cũng không có sức lực gì.
Trì Quy không được tự nhiên tránh khỏi tay Sơ Tranh: "Tôi không sao... Cô không cần ở đây, về đi ngủ đi."
"Đây là nhà tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đó." Sơ Tranh kéo chăn cho hắn: "Ngủ đi."
Trì Quy: "..."
Sơ Tranh chỉ dựa ở đầu giường, ngồi trên chăn ở bên cạnh, cũng không quá thân mật.
Lúc này Trì Quy đâu có sức lực gì mà tranh luận với Sơ Tranh, hắn chỉ cảm thấy mình nóng đến khó chịu, cổ họng khô đến sắp bốc khói.
Trì Quy nhịn một chút, thật sự không nhịn được: "Tôi muốn uống nước."
Sơ Tranh không lên tiếng, chỉ là rất nhanh ra ngoài rót một ly nước nóng vào, đỡ hắn ngồi dậy.
Trì Quy muốn tự ngồi, nhưng đáng tiếc Sơ Tranh rất cường thế ôm vai hắn, Trì Quy bị ép tựa trên vai cô.
Nước nóng thấm vào khoang miệng khô cạn, theo yết hầu trượt vào trong dạ dày.
Xung quanh là bóng tối yên tĩnh, tiếng nuốt vang lên cực kỳ rõ ràng.
Trì Quy uống xong một ly nước, cảm thấy như mình vừa sống lại.
"Uống nữa không?" Sơ Tranh dùng tay lau đi vết nước trên khóe miệng Trì Quy, lòng bàn tay không biết là vô tình hay là cố ý, cọ qua bên môi hắn.
Cơ thể Trì Quy hơi cứng đờ, nghiêng đi đầu, tự dùng mu bàn tay lau lau: "Không uống nữa."
Sơ Tranh mò mò mái tóc mình đã ngấp nghé từ lâu, để hắn nằm xuống lại, sửa sang lại góc chăn.
Trì Quy đắp kín chăn mền, có một bên bị Sơ Tranh đè lại, hắn cảm giác giống như mình đang bị phong ấn.
Đầu hơi choáng, nhưng hắn không buồn ngủ chút nào.
Suy nghĩ trong đầu cũng lộn xộn, chính hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ thứ gì.
Không biết qua bao lâu, Trì Quy ghé mắt nhìn người dựa ở bên cạnh, cánh môi mấp máy nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Cô đã ngủ chưa?"
"Chưa."
"Cô... Lạnh không?"
"Không lạnh." Không phải đang mở điều hoà không khí sao? Lạnh gì mà lạnh.
"..." Trì Quy không nói nữa.
Sơ Tranh hậu tri hậu giác, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại thấy cũng không đúng lắm, có lẽ Trì Quy muốn nhân cơ hội đuổi cô về phòng thì sao?
Vẫn là ta cơ trí hơn!
Trì Quy không biết mình ngủ lúc nào, lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Bên ngoài vẫn đang đổ mưa, bầu trời âm u, đem đến cho người ta cảm giác cực kỳ bị đè nén.
Trong phòng đã không có bóng dáng của người kia nữa.
Trì Quy xoa trán ngồi dậy, chậm chậm hai phút, sau đó vén chăn lên xuống đất.
Giẫm xuống mặt đất, Trì Quy cảm giác đầu nặng chân nhẹ, gian phòng trước mắt cũng đang xoay tròn.
Trì Quy chờ qua cơn choáng váng kia, rồi đi về phía cổng.
Ngón tay vừa đụng phải tay nắm cửa, tay nắm cửa đã hướng xuống, tiếp đó cửa phòng bị người đẩy ra, cô gái ngoài cửa xâm nhập vào trong tầm mắt hắn.
"Dậy rồi?"
"Ừ..."
Sơ Tranh tiếp tục sờ trán hắn, cảm thấy vẫn hơi nóng, nói: "Lát nữa uống thêm liều thuốc nữa."
"Ồ."
Trì Quy giống như bé con không có linh hồn, Sơ Tranh nói gì thì chính là cái đó.
Trì Quy mang theo bệnh khí, tóc dường như cũng mất đi ánh sáng rực rỡ ngày xưa, cả người mệt mỏi, làm ổ trên ghế sofa, cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm màn hình.
Bắt đầu từ hôm qua, trong điện thoại di động trừ cuộc gọi nhỡ của Du Tử Tích, thì không có bất kỳ cuộc gọi nào nữa.
Tay cầm di động của Trì Quy hơi dùng sức.
Hai người kia ngay cả gọi điện thoại cũng không muốn...
Bọn họ căn bản không quan tâm mình ở đâu, đang làm gì...
Có lẽ một ngày nào đó hắn chết rồi, bọn họ cũng sẽ cãi nhau vì chuyện ai tổ chức tang lễ cho hắn.
Mu bàn tay Trì Quy đột nhiên ấm áp, tiếp đó điện thoại di động bị người cưỡng ép rút đi: "Bị bệnh xem điện thoại dễ choáng váng, xem ít thôi."
Trong nháy mắt khi giọng nói vang lên, trên người có thêm một cái chăn lông, cô gái cách chăn lông ôm lấy bả vai hắn.
Trì Quy quay đầu nhìn cô, dáng vẻ cô gái nghiêm túc lại nghiêm túc, giống như mình đang ôm một bảo bối, cần phải đối đãi thật cẩn thận.
Lông mi Trì Quy run rẩy, khàn giọng nói: "Em thích tôi sao?"
Sơ Tranh kỳ quái liếc hắn một cái, gật đầu: "Ừ."
Trì Quy nói: "Vậy chúng ta ở bên nhau đi."
Sơ Tranh càng thấy kỳ quái: "Anh sốt đến hồ đồ rồi à?" Này nếu mà khỏi bệnh rồi, lại đòi chia tay với ta thì làm sao bây giờ?! Ta sẽ động thủ đó!
Trì Quy nhấp môi dưới.
"Chờ anh khỏi bệnh..." Lời phía sau của Sơ Tranh đột nhiên biến mất, chăn lông rộng rãi chậm rãi rơi xuống, ngăn trở ánh mắt.
-
Chăn lông một nửa rơi trên mặt đất, một nửa treo trên người Trì Quy.
Sơ Tranh túm chăn lông lên, bọc lấy hắn, nhìn chằm chằm người phía trên: "Anh muốn em cũng bị bệnh theo à?"
Dường như lúc này Trì Quy mới nhớ tới, vội vàng chống vào bên cạnh ngồi dậy: "Thật xin lỗi."
Vừa rồi hắn không nghĩ nhiều như vậy.
Trì Quy hỏi tiếp: "Cho nên đáp án của em là?"
Giọng điệu Sơ Tranh nghiêm túc: "Trì Quy, em hi vọng không phải dưới tình huống bị bệnh đầu óc không rõ ràng, mà anh đưa ra quyết định này, bởi vì em sẽ không cho anh cơ hội đổi ý."
"... Anh rất tỉnh táo." Hắn biết mình đang nói gì. "Cũng sẽ không đổi ý."
"Được." Sơ Tranh giơ tay, hất tóc mái trên trán thiếu niên ra, lộ ra đôi mắt của hắn: "Nhớ kỹ lời anh nói."