Tinh lực của Zombie nổi danh là tốt, tổ hợp không muốn sống và Sơ Tranh bị đuổi chạy cả mấy con phố, cuối cùng vất vả lắm mới vứt bỏ được bọn nó.
Sơ Tranh vịn vào tường thở một ngụm.
Đằng sau có người tới gần, cô lập tức hít sâu, mặt không đổi sắc quay đầu.
Người tới gần cô ngừng lại, từ từ lui lại mấy bước.
Cứ như Sơ Tranh là Zombie sẽ ăn thịt người vậy.
Sơ Tranh: "..."
Người lui lại kia cũng xấu hổ gãi gãi đầu.
Người đàn ông nhìn giống như người dẫn đầu trong tổ hợp không muốn sống đẩy bạn mình sang bên cạnh, tận lực lộ ra vẻ mặt hiền lành: "Cô gái, cô đi một mình à?"
"Đúng thế." Sơ Tranh cảnh giác: "Các anh muốn cướp của tôi?"
Chi Khai —— Hình như là người đàn ông dẫn đầu lắc đầu.
"Muốn giết tôi?"
Chi Khai tiếp tục lắc đầu.
Anh ta nhìn rất dữ sao? Chi Khai nhớ lại tướng mạo của mình, hình như không dữ lắm mà!
Mặc dù bây giờ là mạt thế, nhưng còn chưa tới tình trạng một lời không hợp là trực tiếp giết mà? Tất cả mọi người chỉ vì mạng sống mà thôi.
Sơ Tranh vừa đến đã gặp phải người không nói lời gì đã kêu đánh kêu giết, tất nhiên phải cảnh giác chút.
"Vậy các anh đi theo tôi làm gì?"
Thiếu niên nhìn nhỏ tuổi nhất trong tổ hợp không muốn sống giơ tay: "... Chị ơi, không phải chúng ta cùng nhau chạy trốn tới đây sao?"
Sơ Tranh: "..."
Có biết nói chuyện không!
Đó mà là chạy trốn à?
Ấy là cô rút lui mang tính chiến lược đấy được không?
Sơ Tranh dựa vào tường, dùng ánh mắt ra hiệu mọi người có thể mỗi người đi một ngả, ai tìm mẹ nhà nấy.
Nhưng mà tổ hợp không muốn sống cũng không hề rời đi, ai cũng hơi xấu hổ đứng đấy.
"Còn có chuyện gì?" Vẫn muốn cướp của ta phải không!
Chi Khai tằng hắng một tiếng: "Cái đó... Chúng tôi chỉ tò mò, trước đó cô trói con Zombie kia làm gì?"
"Không làm gì."
"Không làm gì tại sao cô lại trói nó?"
Sơ Tranh bị hỏi đến không kiên nhẫn: "Tôi thích, anh quản được à?"
Tổ hợp không muốn sống: "..."
Chị gái này khá dữ dằn nha.
Tổ hợp không muốn sống hiển nhiên cũng không có sở thích quan tâm lung tung đến một người xa lạ bèo nước gặp nhau.
Hai bên chia tay trong hòa bình, mỗi bên chọn một phương hướng rời đi.
Nhưng mà vận mệnh thần kỳ, vào ngày hôm sau, họ lại gặp lại nhau.
Lúc đó Sơ Tranh ngồi trên mui một chiếc xe, đang nhìn một con Zombie nhỏ nhảy tới nhảy lui bên cạnh xe.
Hình ảnh kia nhìn thế nào cũng thấy giống cảnh trêu chọc trẻ trâu.
Nhưng mấy người Chi Khai không có tâm tình thưởng thức, bởi vì bọn họ đang chạy trối chết, đằng sau có cả đàn Zombie bám theo.
Sơ Tranh nghe thấy động tĩnh, nhìn qua phía bọn họ.
Chi Khai giống như trông thấy trên gương mặt tràn đầy ghét bỏ của cô gái viết vài chữ to —— Tại sao lại là bọn ngớ ngẩn này!
Sơ Tranh xuống khỏi mui xe, tiến vào ghế lái, con Zombie nhỏ kia bị cô đánh bay, nện trên mặt đất cách đó không xa, tóe lên một đống bụi bặm.
Nhưng mà Chi Khai nhìn thấy chiếc xe kia vô tình vọt đi.
Chi Khai: "..."
Zombie đằng sau đuổi quá nhiệt tình, tổ hợp không muốn sống không có tâm tư nghĩ những chuyện khác, vội vàng vọt như bay.
Chi Khai vốn cho rằng hai lần gặp gỡ đã xem như duyên phận, không nghĩ tới bọn họ còn có thể gặp nhau lần thứ ba.
Ấy là lúc Chi Khai dẫn theo đồng đội của mình, vất vả lắm mới chạy ra khỏi bầy Zombie được, chiếc xe vừa rồi dừng ở cách đó không xa.
Đối diện xe có mấy người, bưng vũ khí chĩa vào xe, bầu không khí không đúng lắm.
Chi Khai vội vàng kéo bạn mình trốn vào chỗ tối.
Có lẽ cô gái kia vẫn còn ở trên xe, cánh tay khoác trên cửa sổ xe, chậm chạp thò đầu nhìn ra bên kia.
"Làm gì?" Giọng điệu của cô gái lạnh lùng lại hung dữ, từng câu chữ đều lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Xuống đây!" Trong đám người đối diện kia, một gã đàn ông mặc áo jacket quát một tiếng.
"Dựa vào cái gì?" Cô gái càng không kiên nhẫn.
Gã đàn ông mặc áo jacket giơ vũ khí trong tay: "Dựa vào thứ trong tay bọn tao, mau xuống đây, đừng ép bọn tao động thủ! Nể tình mày là một con nhóc, bọn tao cũng không muốn dùng thủ đoạn quá thô bạo."
"Có bản lĩnh thì mày nổ súng thử xem." Sơ Tranh ngồi ở trong xe, vững như chó già*, cũng mở miệng khiêu khích.
(*Này là 稳如老狗: Vững như một con chó già, một từ thông dụng trên mạng, để mô tả một người ổn định, có kinh nghiệm và trấn tĩnh.)
Gã đàn ông mặc áo jacket: "Được, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Nói xong gã đàn ông mặc áo jacket lấy ống giảm thanh từ sau eo ra...
Sơ Tranh: "!!!"
Người này thế nào đây!
Sơ Tranh cầm tay lái, lúc đối phương mở chốt an toàn, đạp cần ga lao đến.
Thao tác này của Sơ Tranh còn nhanh hơn đối phương nhiều, cũng tàn nhẫn quả quyết hơn nhiều.
Người bên kia thất kinh tránh ra, xe lao ra mười mấy mét, sau đó bỗng nhiên dừng lại, rồi lại vù vù lui về.
"Mẹ!"
"Con đàn bà điên này muốn giết chết chúng ta!"
Sơ Tranh cũng không phải là công dân tốt gì, ngươi muốn hại chết ta, còn không cho ta tiên hạ thủ vi cường à!
Đám người này cũng không đoái hoài tới chuyện âm thanh có thể dẫn Zombie tới hay không nữa, dồn dập nổ súng bắn về phía xe.
Đạn bắn vào xe, nhưng ngay cả vết xước cũng không có.
"Mẹ nó đây là xe gì vậy!!"
Có người nổi giận rống to, ngay cả tấm thủy tinh của xe cũng không bắn vỡ được, chống đạn sao? Nhưng xe này nhìn có vẻ như là một chiếc xe việt dã bình thường, căn bản không có dấu vết cải tiến gì mà!
"Bắn vào lốp xe!"
Đám người lập tức tập trung bắn về phía lốp xe.
"Không được!"
"Mẹ nó, gặp ma à!"
"Tránh ra tránh ra!!"
Một đám người bị xe đâm đến ngã trái ngã phải, vũ khí trong tay cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Lúc này bọn người Chi Khai chỉ có một ý niệm trong đầu: May mà lúc ấy bọn họ không có ý đồ xấu gì, mẹ nó quá hung tàn rồi!
Gần đó có chỗ núp, những người này chỉ cần chạy vào trong kiến trúc, xe không vào được, vậy thì không làm gì được bọn họ.
Nhưng âm thanh dẫn Zombie tới, nghe động tĩnh kia thì còn không ít.
Sắc mặt của tất cả mọi người trong nháy mắt trở nên khó coi, xe của bọn họ bị Sơ Tranh đâm đến không còn hình dạng.
Bây giờ xe và xăng là hàng hiếm, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không ngăn Sơ Tranh lại.
Sơ Tranh đụng xe xong, trước khi Zombie đến chiến trường, đạp cần ga nghênh ngang rời đi, để lại đám người này đối mặt với lễ rửa tội của Zombie.
Bọn người Chi Khai thấy không đúng, chạy thật nhanh, không bị lan đến gần.
-
Sơ Tranh nhìn đám Zombie dũng mãnh tiến ra phía sau qua kính chiếu hậu, im ắng thở ra một hơi.
Muốn chơi ta, không có cửa đâu!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được lượng đồ ăn ba ngày, thời hạn hai tiếng. 】
Sơ Tranh: "..."
Thịt Zombie tính không?
【 Tiểu tỷ tỷ, xin hãy làm người! Thứ đồ chơi kia cô ăn được không? 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ngẫm lại mình ăn không trôi, không làm trò nữa.
Nhưng đi đâu tìm người...
Sơ Tranh nghĩ đến những người vừa rồi bị mình khiến cho rơi vào miệng Zombie... Bây giờ đi về cứu còn kịp không?
【...】
Vương Giả chỉ có thể viết hoa hai chữ "BÁI PHỤC", quả nhiên là có thể lợi dụng thì sẽ không lãng phí!
Sơ Tranh thả chậm tốc độ xe lại, lúc cô đang suy nghĩ xem có nên quay về không, thì nhìn thấy đằng sau có vài bóng người.
Sơ Tranh: "!!!"
Dê đến rồi!
Sơ Tranh lập tức lui xe đến trước mặt mấy người kia.
Bọn người Chi Khai giật mình, dồn dập lui về phía sau, hoảng sợ nhìn cô gái hung hãn trong xe.
"Lên xe không?" Sơ Tranh hạ cửa sổ xe xuống, rất lễ phép hỏi họ.
Bọn người Chi Khai đồng thời lắc đầu, cũng hết sức ăn ý lui lại mấy bước.