Mấy người Chi Khai chặn chỗ cửa sổ, rõ ràng người đối diện cũng nhìn thấy họ.
Zombie quá nhiều, đã có Zombie đang phá cửa, bọn họ sắp không ngăn cản nổi, cho nên có người vẫy gọi về phía họ.
"Này!!"
"Đối diện, giúp với!!"
Mọi người đều biết, có lẽ đối phương không phải người tốt lành gì, nhưng vào thời điểm bọn họ đã sắp không ngăn được Zombie, chuyện này còn quan trọng nữa à?
Triệu Anh Tuấn còn rất kích động: "Đại lão, bọn họ cầu cứu chúng ta kìa."
Sơ Tranh để ống nhòm xuống, mặt mày lãnh đạm nhìn anh ta: "Anh nói cái gì?"
"Bọn họ cầu cứu... Tôi không nghe thấy gì cả." Triệu Anh Tuấn sửa lời: "Tôi không nghe thấy gì cả."
Sơ Tranh hài lòng dời mắt.
Đại lão thế này là không muốn quản chuyện không đâu, những người khác cũng không dám lên tiếng.
Mọi người giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục xem kịch. Người đối diện gấp gáp, từ bắt đầu là cầu cứu, đến sau đó là tức giận mắng.
"Thế đạo như bây giờ không cứu cũng bình thường, sao bọn họ còn mắng chửi người chứ?" Chi Khai không phục.
"Vậy anh mắng lại đi."
"Không... Không được." Chi Khai sợ đến một nhóm.
Sơ Tranh chân tình muốn Chi Khai mắng lại: "..."
-
Zombie nghe thấy động tĩnh, vọt tới càng ngày càng nhiều, vây chật bên kia như nêm cối.
Bố trí của làng du lịch theo phong cách cổ xưa, đa phần đều là kiến trúc bằng gỗ, trong đó cũng bao gồm cả cửa... Cửa gỗ không cách nào ngăn cản được nhiều Zombie như vậy cào vào, mắt thấy Zombie đã sắp phá hư cửa đi vào, đột nhiên có người dùng đạn bắn về phía bọn Sơ Tranh.
Bên ngoài phòng bày biện một loạt thực vật đã khô héo, đạn bắt nát chậu hoa làm bằng sứ, âm thanh lớn hấp dẫn lực chú ý của Zombie.
"Mẹ!"
Chi Khai chửi nhỏ một tiếng.
"Đám người này bị điên à!"
"Zombie đã qua chỗ chúng ta rồi!"
"Đám khốn kiếp này!"
-
Người đối diện thấy có hiệu quả, lập tức chia hỏa lực ra, không ngừng bắn về phía đối diện, làm ra động tĩnh, phân tán một chút Zombie qua đó.
"Kim Linh, vẫn là cô thông minh." Có người giơ ngón tay cái với Kim Linh.
Vẻ mặt Kim Linh nghiêm túc: "Đừng phân tâm, thoát khỏi khốn cảnh trước đã."
Cũng có người yếu ớt nói: "Chúng ta làm như vậy không phải..."
"Là bọn họ không cứu chúng ta trước, nếu đã thế thì cũng đừng trách chúng ta." Giọng nói của Kim Linh không khỏi có chút âm trầm: "Hay là anh muốn chết ở đây?"
"..."
Người kia không nói.
Những người khác không lên tiếng, chuyên tâm đối phó Zombie phía dưới.
Kim Linh nhìn về phía đối diện một chút, Zombie đã đến bên kia, nhưng bởi vì động tĩnh bên kia không lớn, Zombie có chút muốn về bên này.
Kim Linh lập tức nhắm vào bên kia, làm ra động tĩnh lớn hơn, dẫn Zombie qua.
Gần đây cô ta mơ càng ngày càng nhiều.
Giống như đang thúc giục cô ta, nhất định phải mau chóng giết chết cô.
Nếu không thì...
Nếu không thì cô ta sẽ chết.
Kim Linh thử nhắm vào cửa sổ, nhưng bên kia không nhìn thấy người, không thể trực tiếp giết cô...
"Sao những con Zombie đó đều trở về hết vậy?"
Kim Linh bị giọng nói này kéo về hiện thực, cô ta nhìn xuống phía dưới, Zombie vừa mới chạy đi đang lần lượt trở về.
Xảy ra chuyện gì?
Những Zombie này...
Vì sao còn nhiều hơn cả vừa rồi?
"Bên kia cũng có Zombie đến đây, không được, chúng ta không thủ được rồi!"
"Tôi hết đạn rồi."
"Tôi cũng hết rồi."
Trong tiếng hỗn loạn, Kim Linh nghe thấy có người hô to có Zombie lên.
Cô ta bị người ta túm vào một căn phòng khác, mãi đến khi bị người ta đẩy lên trên cửa sổ, Kim Linh mới hồi phục lại tinh thần.
"Mau nhảy xuống đi!"
Kim Linh nhìn xuống phía dưới, phía dưới cũng có Zombie, chỉ là không nhiều như bên kia.
"Tôi..."
Người phía sau nghe nói Zombie đi lên, làm gì quan tâm được nhiều như vậy, lập tức đẩy Kim Linh xuống.
Kim Linh chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, bị người ta đẩy xuống như thế, ngã xuống đất, ngã đến đần cả người.
Khi có người túm cô ta, Kim Linh mới cảm giác được trên chân truyền đến cảm giác đau đớn.
"Đau quá..."
Kim Linh rơi cả nước mắt.
"Đau quá... Chân của tôi..."
"Nhanh lên!" Người túm Kim Linh nhìn chằm chằm Zombie xung quanh, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu: "Nhanh lên đi."
Kim Linh che lấy chân, đau đến sắc mặt trắng bệch, căn bản không còn sức lực mà nói chuyện.
Người túm Kim Linh túm cô ta mấy lần, phát hiện mình không kéo được cô ta, quả quyết buông cô ta ra, tự chạy về một phương hướng.
"Anh..." Kim Linh động một cái là đau đến không chịu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia chạy đi.
Trên lầu còn có người đang chống cự, nhưng càng nhiều hơn là tiếng kêu thảm thiết.
Cũng có người bò lên cửa sổ, còn chưa nhảy xuống thì đã bị túm về, có chất lỏng sền sệt rơi từ không trung xuống, rơi trúng mặt Kim Linh, chóp mũi đều là mùi máu tanh.
"Grào grào grào!"
Trong tầm mắt Kim Linh có Zombie tới gần, cô ta chống người dậy, gian nan dịch về phía sau.
Chẳng lẽ cô ta phải chết ở đây?
Không thể!
Kim Linh nhìn về phía tòa nhà đối diện, chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa sổ của tòa nhà kia, bên cửa sổ, có người đang đứng đó.
Mặc dù Kim Linh không thấy rõ là ai, nhưng trong lòng cô ta có đáp án.
Người đứng ở đó, chắc chắn là cô.
Rõ ràng cô ta đã cố gắng thay đổi như vậy, vì sao cuối cùng mình vẫn bị cô hại chết?
Chẳng lẽ đây chính là số mệnh của mình?
Kim Linh không còn đường thối lui, đáy mắt dần dần phun lên sự tuyệt vọng và hận ý, cô ta không cam tâm.
"Grào..."
Mùi hôi thối trên người Zombie bay tới, thậm chí Kim Linh đã cảm nhận được răng Zombie đang cắn trên chân mình.
Đoàng ——
Kim Linh vốn cho là mình chết chắc, không nghĩ tới con Zombie kia đột nhiên ngã xuống đất.
Kim Linh hơi trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Zombie ngã xuống đất, hồi lâu sau cũng chưa hồi thần lại được.
Đoàng đoàng đoàng ——
Đạn và tiếng nổ không ngừng vang lên, Kim Linh trông thấy có xe lái đến, người trên xe trang bị đầy đủ, những nơi đi qua, Zombie đều không còn là uy hiếp nữa.
Không chết...
Cô ta không chết.
Sau sự sợ hãi to lớn, trên mặt Kim Linh lại có ý cười hơi vặn vẹo, ông trời vẫn đứng về phía cô ta!
-
Sơ Tranh thấy có người xuất hiện, cho Zombie của cô chạy trước.
【 Tiểu tỷ tỷ, như này không phù hợp với phong cách của cô lắm. 】 Vương Giả nhịn không được miệng tiện.
Sơ Tranh: Ta có phong cách gì?
【... Chẳng lẽ bây giờ cô không nên xách dao xông lên sao? 】 Đây mới là phong cách của cô, không phục là làm!
Sơ Tranh: Ta có bệnh?
【...】 Ta thấy có, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ. Vương Giả không dám nói, cũng vô cùng trái lương tâm mà nói: 【 Tiểu tỷ tỷ, tại sao ngài có thể có bệnh được chứ. 】
Sơ Tranh: Vậy ta xông lên làm gì? Không nhìn thấy người ta có vũ khí hạng nặng à?
Đám người này khí thế hung hăng, trang bị đầy đủ, còn có một số vũ khí hạng nặng, nhìn là biết không phải đội ngũ mới chắp vá lung tung mà thành.
Cô cũng không sợ, nhưng Zombie đều là nhục thể phàm thai, nổ mấy cái thế kia thì còn lại gì nữa?
Vất vả lắm mới tập hợp được nhiều Zombie như thế, sao có thể để bọn chúng chết yểu ở đây được?
Nếu đã xác định chơi không lại thì không chạy còn chờ chết à?
【...】
Vương Giả suy nghĩ kỹ một chút, hình như phần lớn thời gian tiểu tỷ tỷ đều phỏng đoán tổn thất trước, rồi cân nhắc xem có thể thắng hay không, sau đó mới quyết định có xông lên không.
Khi chơi không thắng, cô cũng có thể không cần mặt mũi xoay người chạy —— cũng có lúc là cô lười làm, chạy trước bớt phiền phức.
Vương Giả có chút đau đầu, hi vọng tiểu tỷ tỷ cân nhắc xem làm sao để phá sản nhiều nhiều chút, chứ không phải nghĩ những thứ đồ ngổn ngang này.