Ý của ta là: Mi cũng chưa chết, sao ta có thể chết, như vậy không phù hợp với thân phận đại lão của ta.
Nhưng Vương bát đản không cho ta nói.
Cho nên...
Sơ Tranh trực tiếp hôn tới.
-
Phí Giáng lột một cây kẹo que ra, đưa tới bên miệng Sơ Tranh.
Sơ Tranh hơi chần chờ, vẫn nhận lấy.
"Biết sai chưa?"
"???" Ta sai chỗ nào! Thẻ người tốt không sao đấy chứ?
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ không lên tiếng, Phí Giáng sửa sang lại quần áo bị Sơ Tranh làm loạn: "Trước khi tôi chán em, tôi không hi vọng em xảy ra bất kỳ chuyện gì."
Sơ Tranh ngạc nhiên nhìn hắn.
Thẻ người tốt có chút nghịch ngợm nha.
Tóc Phí Giáng lộn xộn, đôi môi đỏ giống như bôi son, biếng nhác ngồi ở đằng kia, nhìn thế nào cũng thấy mê người.
Sơ Tranh đột nhiên muốn dùng ngôn linh để Phí Giáng làm chút gì đó.
Nhưng nghĩ đến giờ vẫn còn ở bên ngoài, còn ở nơi nguy hiểm như bãi đậu xe.
Nếu cô muốn Phí Giáng làm chút gì, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Ta nhịn!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc ném mấy chữ về: "Anh quản tốt chính mình đi."
Đừng để ta cứu mi đã là không tệ rồi, yếu gà.
Đuôi lông mày Phí Giáng khẽ nhướn, hắn nghiêng người xích lại gần Sơ Tranh, giống như cười mà không phải cười câu khóe môi: "Bạn nhỏ thật không có quy củ, phải nghiêm túc học một chút."
"Trên giường?"
"..."
Phí Giáng ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống lại.
Một cô nhóc mà nói chuyện không che giấu gì như thế.
"Tiêu Điển kia, tại sao em lại giúp hắn?" Phí Giáng dời chủ đề đi.
"Em vui lòng."
Đề tài này hiển nhiên cũng là một đề tài chết người, nhưng Sơ Tranh cũng không ý thức được.
Phí Giáng híp mắt lại, giọng cũng thấp xuống mấy phần: "Em biết hắn?"
Sơ Tranh: "Mới quen."
Phí Giáng cười ra tiếng: "Mới quen mà em đã giúp hắn? Sao tôi lại không biết Mạc tiểu thư bác ái như thế nhỉ?"
"Bác ái?" Sơ Tranh lắc đầu, chững chạc đàng hoàng: "Em chỉ thích anh."
Phí Giáng xém chút bị sặc nước bọt.
Hắn đang nói với cô chuyện của Tiêu Điển, cô kéo mình đi đến đâu rồi!
"Mạc tiểu thư đang tỏ tình với tôi à?" Trong lòng Phí Giáng không khỏi hơi nhảy cẫng lên.
Hắn cảm thấy hứng thú với cô nhóc này, cho nên muốn giữ cô bên cạnh.
Nhưng ở trong đó, hắn cũng chưa từng suy nghĩ đến, rốt cuộc cô có thích mình không, có muốn ở lại bên cạnh hắn không.
Hắn chỉ biết, mình muốn, thì tất phải nắm giữ trong tay.
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "... Anh cảm thấy đúng thì là đúng."
"..."
Luôn cảm thấy cuộc đối thoại của họ có chút gì đó là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, Phí Giáng lại tạm thời không nói ra được.
"Tiêu Điển..."
Vẻ mặt Sơ Tranh hung hãn: "Anh quan tâm hắn như vậy làm gì?"
Phí Giáng: "..."
Tôi đang quan tâm Tiêu Điển sao?
Cô còn có mặt mũi mà dữ với mình!
Nhóc con này đổi trắng thay đen cũng rất giỏi nha.
Nhưng xác thực Phí Giáng cũng không hỏi nữa.
"Một câu hỏi cuối cùng..."
"Sao anh lắm câu hỏi thế?" Sơ Tranh không kiên nhẫn.
"Câu cuối cùng."
"Hôn em."
Phí Giáng sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Sơ Tranh khẽ hất cằm: "Hôn em thì sẽ trả lời anh." Trả lời không công đến chút phúc lợi cũng chẳng có à, này thì không được!
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Phí Giáng, giống như một con mèo con kiêu căng.
Hắn không nhịn được mỉm cười, khóe môi khẽ mím: "Muốn tôi hôn em thế nào?"
"Tùy ý phát huy."
Sơ Tranh ngoài miệng thì nói hắn tùy ý phát huy, kết quả sau cùng chủ quyền lại bị cô nắm giữ.
Phí Giáng mang nỗi nhục mất nước giơ tay lau khóe môi: "Đây chính là tùy ý phát huy mà em nói?"
"Em tùy ý phát huy." Không có bệnh nha.
Phí Giáng: "..."
Phí Giáng hít sâu một hơi, quyết định không so đo với bạn nhỏ nhà mình.
"Tôi có thể hỏi rồi chứ?"
Sơ bạn nhỏ Tranh gật đầu: "Hỏi đi."
"Em lấy đâu ra tiền?" Cần bao nhiêu vốn lưu động mới có thể cứu sống Tiêu gia chứ!
Thân thế của cô Phí Giáng hiểu rất rõ, cô không thể nào lấy ra được nhiều tiền như thế.
"..."
Đây là một câu hỏi chết người.
Nói ra có lẽ mi không tin, ta cũng không biết.
Nhưng điều tra thì nhất định có thể tra ra được.
Cho nên...
Sơ Tranh hùng hồn: "Không phải anh rất lợi hại sao, tự đi điều tra đi."
"..."
Cho nên cuối cùng nỗi nhục mất nước của hắn, vẫn không nhận được đáp án?
Phí Giáng thở ra một hơi, giơ tay khẽ cọ mũi Sơ Tranh: "Đổi thành người khác nói với tôi như thế, em có biết sẽ có kết cục gì không?"
Sơ Tranh rất thật lòng hỏi: "Kết cục gì?"
Đầu ngón tay Phí Giáng chạm vào môi Sơ Tranh: "Sẽ chết rất thảm."
"Ồ." Sơ Tranh kéo tay hắn xuống, mười ngón đan xen, trong giọng nói không khỏi có chút kiêu ngạo và tự tin: "Nhưng em không phải người khác."
Thẻ người tốt có hung dữ thế nào cũng không dám xuống tay với cô.
Điểm này Sơ Tranh có tự tin mù quáng như thế đấy!
Ánh mắt Phí Giáng rơi trên đôi tay giao nhau của hai người, thật lâu sau khẽ cười: "Vậy em phải cố gắng, đừng trở thành người khác."
Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, vẫn gật đầu, không rõ ý vị nói: "Đúng là em phải cố gắng."
Cố gắng đánh gãy chân giam lại!
Phí Giáng không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, hắn buông tay Sơ Tranh ra: "Tôi phải xử lý một chút việc, em chờ tôi trên xe nhé."
"Em không thể đi cùng?" Thẻ người tốt ra ngoài một mình, xảy ra chuyện thì làm sao!
Phí Giáng hơi trầm mặc: "Vậy em phải ngoan, không thể chạy lung tung."
Sơ Tranh thuận thế gật đầu: "Ừ."
A, đi còn không phải tùy ta à!
Phí Giáng mở cửa xe bước xuống, đứng ở bên cạnh xe, khom người vươn tay với cô.
Sơ Tranh đặt tay trong lòng bàn tay hắn bước xuống, người đàn ông giơ tay ôm eo cô, kéo người vào trong lòng.
Phí Giáng quay đầu hỏi tài xế trợn mắt há mồm bên cạnh: "Người ở đâu?"
"A... Ở phòng nghỉ." Tài xế vội vàng nói: "Vẫn đang đợi ngài qua."
"Dẫn đường."
"Vâng... Vâng."
-
Trong phòng nghỉ một mảnh hỗn độn, có thể thấy được vừa rồi nơi này đã trải qua một trận đánh nhau dữ dội.
Có một người đàn ông ngồi dựa vào tường, trên mặt bị thương, đang phẫn nộ trừng Sở Chiếu Ảnh ngồi ở trên ghế sofa.
Sở Chiếu Ảnh cầm điện thoại chơi game, âm thanh của game có hơi ồn ào.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Sở Chiếu Ảnh không ngẩng đầu, vô cùng nhàn nhã nói chuyện với người đàn ông: "Tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng tôi không làm như vậy, thì có người sẽ gây chuyện với tôi, nên đành ủy khuất cho anh trước vậy."
"Các cậu cho rằng làm vậy thì tôi sẽ bán cho các cậu chắc?"
"Anh bán hay không không quan trọng, yên tâm, chúng tôi sẽ không ép buộc anh."
Người đàn ông cắn răng: "... Vậy cậu chặn tôi ở đây làm gì?"
Sở Chiếu Ảnh ngẩng đầu, nhếch miệng, cười xán lạn một tiếng: "Thú vị nha."
"Điên à!"
Sở Chiếu Ảnh nhún nhún vai, tiếp tục chơi game.
Người đàn ông nhìn về phía cổng một chút, Sở Chiếu Ảnh mang theo người, lúc này đã chặn cửa, hắn ta không ra được.
Còn nữa tiếng nữa là hắn ta phải ra sân...
"Tiên sinh."
Bên ngoài đột nhiên có động tĩnh.
Sở Chiếu Ảnh thu lại cái chân đang đạp vào ghế bên cạnh, như trút được gánh nặng: "Ôi, cuối cùng cũng đến rồi."
Sở Chiếu Ảnh quay đầu đi xem, nhìn thấy cô gái được Phí Giáng nắm tay, lập tức "mé nó" một tiếng, mấy chữ khiếp sợ viết rõ trên trán.
Sao thế này hả!
Sao lại mang cả cô đến vậy?
Dựa theo tính tình dở dở ương ương của Phí Giáng, nếu như không phải thật sự để bụng, thì sao có thể mang theo bênh cạnh khi đang làm việc thế chứ.
Đã nói cùng nhau làm cẩu độc thân, vì sao cậu lại vụng trộm yêu đương trước hả!
***
Kết thúc quyển 11, kết thúc 2200 chương!
Lời cuối quyển này, ngoài cảm ơn các độc giả thân yêu thì còn muốn ôm mình một cái (╥﹏╥)
2200 rồi, vất vả rồi!!!
Đi xa quá rồi, sức lực không được như lúc trước nữa, cho nên đừng hối chương, đừng đòi bạo chương, đừng hỏi hôm nay sao ít chương thế, mình chỉ có một mình thôi, cảm ơn rất rất nhiều ❤
Editor cố gắng như vậy, cho nên mong những người đọc trang lậu rẽ về chính đạo, về với trang chính chủ, 谢谢!!!
Cảm ơn vì đã yêu thương tấm thân bé nhỏ này, cảm ơn vì đã kiên trì lâu như thế, cảm ơn vì ngày ngày vào chào Nhiên một tiếng, cảm ơn vì tất cả, bản thân mình chưa đủ giỏi, nhưng sẽ cố gắng để càng ngày càng tốt!