Đương nhiên ma thú linh hạch cũng có thể giao dịch.
Sơ Tranh ỷ vào Vương bát đản cho mình chỗ dựa, rất nhanh đã lăn lộn —— nghênh ngang kéo quan tài vào thành.
Nhóm người kia còn có việc, cho nên sau khi vào thành cũng tách khỏi Sơ Tranh.
Một cô gái trắng trắng mềm mềm, kéo một cái quan tài, tổ hợp này thật sự quá quái dị, làm cho người ta không nhịn được nhìn thêm hai lần.
Sơ Tranh: "..."
Ổn định!
Có cảnh tượng hoành tráng gì mà chưa từng thấy đâu, chút trường hợp nhỏ ấy tính là gì, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
... Cái quỷ chứ!
Nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng làm chuyện như kéo quan tài bị người ta vây xem thế này!
Mấu chốt là thứ đồ chơi này còn không thể nhét vào không gian, nhất định phải thời thời khắc khắc móc trên dây lưng quần.
Đồ chơi quan trọng như vậy còn không thể tùy tiện giao cho người khác.
Thảm!
Sơ Tranh cảm thấy mình chính là một chữ THẢM viết hoa.
Nhất định phải kiếm thân thể nguyên chủ về.
Nếu không thì ta sẽ chết!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có nghĩ tới một vấn đề không? 】
"Không phá sản, không cứu người."
【... Không phải, tiểu tỷ tỷ, thân thể kia của nguyên chủ, cho dù cô lấy về được thì có lẽ cô cũng không thể quay về nữa. 】
"..."
Có đạo lý.
Nếu đổi thân thể mà dễ như thế, thì con chó điên Mạnh Vị Hàn kia cũng không cần tốn sức như vậy.
Vậy không đổi về được, chẳng phải ta phải luôn dùng thân thể nát này sao?
Sơ Tranh lập tức vỗ mép quan tài: "Vậy cũng không thể tiện nghi cho bọn họ!"
【...】
Ngài vui là được rồi.
Sơ Tranh tùy tiện tìm một chỗ ở lại, quan tài cũng muốn dời vào trong phòng.
Điếm tiểu nhị sợ ngây người.
Run rẩy nhìn thoáng qua trong quan tài, xác định không có thứ gì không nên có, sau khi Sơ Tranh cho đủ linh bích, thì tìm người mang đồ vào giúp.
-
Sơ Tranh phát hiện trong thành cứ cách một khoảng cách, thì sẽ có một tiểu lâu cao hơn tất cả kiến trúc, trên tiểu lâu thống nhất đứng dựng một chiếc trống, cũng không biết dùng để làm gì.
Sơ Tranh ở hai ngày, chẳng hề làm gì, chỉ nghe bát quái... Không phải, biết rõ kiến thức cơ bản.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, nàng sẽ gặp Mạnh Vị Hàn và Yến Hồng Nghê chiếm dụng thân thể nàng ở đây.
Cho nên, tạm thời cô không cần chuyển ổ.
Ở ngay chỗ này là có thể đợi được bọn họ.
Sơ Tranh âm trầm vỗ vỗ quan tài của mình, nhất định phải cạo chết bọn họ mới hả giận được.
Sơ Tranh ở được khoảng hơn mười ngày, người trong tiệm đều cảm thấy cô là quái nhân, ra vào đều phải mang theo cái quan tài kia.
Sơ • quái nhân • Tranh: "..." Ngươi cho rằng ta muốn à!
Ban đêm thành Húc Nhật điểm từng đốm lửa nhỏ, nổi bật trời sao trên đỉnh đầu.
Sơ Tranh ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn đường đi vẫn rất náo nhiệt phía dưới.
Đột nhiên một tiếng trống nổ tung trên đất bằng, Sơ Tranh cả kinh đến mức xém chút ngã từ trên bệ cửa sổ xuống.
Tiếng trống truyền đến từ phương hướng cổng thành, tiếp đó lại là một tiếng nữa.
Một tiếng rồi lại một tiếng, từ xa mà đến gần, lại truyền đến một chỗ khác, vang vọng rõ ràng ở từng ngóc ngách của thành Húc Nhật.
Là trống trên những tiểu lâu đó đang vang lên.
Chỗ Sơ Tranh ngồi có thể dễ dàng trông thấy một tiểu lâu, trên tiểu lâu cũng không có người, trống kia tự vang lên.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn xuống phía dưới, đường đi mới vừa rồi còn náo nhiệt yên bình, lúc này loạn thành một bầy.
Rất nhiều người ngay cả sạp hàng cũng không quan tâm nữa, trực tiếp chạy trốn.
Cửa hàng mở ra trên đường, cũng đang vội đóng cửa.
Thời gian chỉ trong nháy mắt, trên đường như cuồng phong đi qua, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Tình huống thế nào đây?
Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy tiếng thú rống truyền đến từ bên ngoài thành lâu.
Sơ Tranh nhíu mày, xoay người xuống khỏi bệ cửa sổ, mở cửa phòng.
Tiểu Nhị đang chuẩn bị xuống lầu, Sơ Tranh ngăn hắn lại: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
"Ôi cô nương, ma thú tới, ngài nghìn vạn lần cứ yên lặng đợi trong phòng nhé, đừng đi ra ngoài."
Trống trên những tiểu lâu và trên cổng thành ở thành Húc Nhật thông với nhau, chỉ cần cái trên cổng thành vang lên, thì những cái khác đều sẽ vang lên theo.
Nó vang lên chỉ có một nguyên nhân —— ma thú tới.
Hơn nữa là ma thú quy mô lớn, bách tính trong thành phải tị nạn.
"Trốn trong phòng hữu dụng?"
"Trong thành chúng ta có tu sĩ, bọn họ sẽ chống cự ma thú..." Tiểu nhị lộ ra chút cười khổ: "Hơn nữa, những người như chúng ta bây giờ trừ trốn trong phòng, thì còn có thể đi đâu được?"
Bây giờ bọn họ chạy ra ngoài, chỉ tăng thêm phiền phức cho tu sĩ, càng có khả năng gặp phải ma thú.
Đợi ở chỗ này mới là an toàn nhất.
Đây là kinh nghiệm mà đời đời kiếp kiếp họ tổng kết lại được, cho nên tiếng trống vừa vang lên, tất cả mọi người sẽ tự về nhà trốn đi.
Có nhà còn đào địa đạo, nhưng khách điếm này không có, cho nên chỉ có thể trốn trong phòng.
Tiểu nhị nói với Sơ Tranh xong, vội vã đi xuống.
Tất cả mọi người cho rằng lần này cũng giống như trước đây, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi, bọn họ chỉ cần yên tĩnh chờ đợi, chờ các tu sĩ bức lui ma thú.
Nhưng bọn họ nghe thấy tiếng gào thét của ma thú càng ngày càng gần, gió càng ngày càng tanh, giống như ở ngay bên tai.
Sơ Tranh ngồi ở trên bệ cửa sổ, có thể trông thấy rõ ràng đã có ma thú xông phá cổng thành, đang chạy vào trong thành.
Hình thể ma thú to lớn, những nơi đi qua, kiến trúc đều bị phá hủy.
Có người chạy ra, hoảng sợ thét lên chạy trốn.
Những ma thú kia chụp một móng vuốt xuống, người trực tiếp bị giẫm thành bánh thịt, móc cũng móc không nổi.
Sơ Tranh thấy khá thảm, không đành lòng nhìn thẳng, thay đổi vị trí ánh mắt nhìn những mà thú kia.