Nội dung Sơ Tranh nói tuy làm cho người ta kinh hãi, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để đi truy cứu rõ ràng chuyện này.
Vu Việt đến đây trước cả Sơ Tranh.
Cũng chính là nói, người đã chết trong huyễn cảnh cũng sẽ xuất hiện ở đây.
"Nơi ta đi qua không có thứ gì cả." Vu Việt nói.
Cậu ta không nhìn thấy người, cũng không nhìn thấy những dân trấn trước đó.
"Ngươi chưa từng tới đây?"
Vu Việt bất đắc dĩ cười cười: "Thời điểm Ngũ Âm trấn mở ra cách nhau rất dài, đây là lần đầu tiên ta tới."
Sơ Tranh liếc cậu ta một cái: "Ngươi vào để làm gì?"
Vu Việt: "Nghe nói nơi này mở ra, nên tới xem một chút."
Cũng không biết lời này là thật hay giả.
Đương nhiên Sơ Tranh cũng không có tâm tình đi phân tích lời cậu ta nói là thật hay giả.
"Bên kia ta còn chưa đi xem, có muốn đi cùng không?" Vu Việt chỉ vào một hướng khác.
Cũng đã tới đây, đương nhiên phải đi xem xem.
Vu Việt đi phía trước mở đường, Sơ Tranh và Kinh Phá đi cùng nhau ở phía sau.
"Trầm... Khụ... Cô nương, cái quan tài này của cô nương dùng để làm gì vậy?" Vu Việt cảm thấy quá yên tĩnh, thuận miệng hỏi một câu.
"Quan tài còn có tác dụng khác?" Sơ Tranh hỏi lại.
"..."
Nhưng cô kéo theo cái quan tài như thế rất kỳ quái đó!
Vu Việt rất thức thời không hỏi tiếp.
Bọn họ đi ra được một khoảng cách, Sơ Tranh nhìn thấy con sông trước đó từng thấy.
Khác với trước đó, con sông này khô cạn, lộ ra cả lòng sông.
"Cô nương đã từng nghe truyền thuyết về sông Vong Xuyên chưa?" Vu Việt thấy Sơ Tranh nhìn con sông kia, chủ động hỏi.
"Truyền thuyết gì?" Tin đồn liên quan đến thứ đồ chơi này rất nhiều, trời mới biết truyền thuyết này là phiên bản nào.
"Nghe đồn con sông này có thể kết nối âm dương, thậm chí có thể thông qua nó để đến âm phủ."
"Ồ."
Vu Việt nhíu mày, đưa ánh mắt tò mò tới.
Phản ứng này của cô cũng quá bình tĩnh rồi.
"Cô nương không tò mò nó là thật hay giả sao?"
Sơ Tranh lơ đễnh: "Nó đã khô cạn, tò mò có ích gì?"
Vu Việt nhìn về phía lòng sông, một lát sau lắc đầu: "Cô nương nói không sai."
-
Đi hơn nửa cái thị trấn cũng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, ngược lại trên mặt đất nhiều thêm hai bộ thi thể.
Nhìn vẫn còn nóng như vậy có lẽ vừa mới chết không bao lâu.
Sơ Tranh không có hứng thú gì với thi thể, cô tìm một nơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, cho thẻ người tốt ăn chút đồ ăn.
Sơ Tranh đẩy một cánh cửa ra, tro bụi rào rào rơi xuống, Sơ Tranh che miệng mũi, chờ tro bụi tản đi một chút mới dẫn thẻ người tốt vào.
Vu Việt nhìn thấy Sơ Tranh rất nhanh dọn sạch một nơi, mang một cái bàn nhỏ lên, tư thế ấy giống như đến dạo chơi ngoại thành vậy, làm cho người ta cảm thấy mình đi nhầm nơi rồi.
Thiếu niên kia an vị trên một cái ghế, cúi đầu gảy cái chuông trên cổ tay.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, quanh quẩn trong không gian không lớn này.
Vu Việt cảm thấy tổ hợp này thật sự làm người ta không thể nào tưởng tượng ra được.
Trong hoàn cảnh như vậy, cô không hề căng thẳng thì thôi đi, còn nhàn nhã như thế...
-
Nơi này ngày đêm bình thường, lúc này sắc trời đã tối xuống, toàn bộ thị trấn càng trở nên âm trầm.
Bên ngoài gió thổi vù vù, thỉnh thoảng có thứ gì đó bị gió làm ra tiếng vang.
Kinh Phá ngủ trong quan tài, Sơ Tranh dựa vào bên cạnh, Vu Việt không ngủ, cầm một quyển sách từ từ lật.