"Vu Việt công tử, các ngươi làm gì ở đây vậy? Những người khác... Trầm Âm!!"
Bên bờ đột nhiên có mấy người nhảy ra, nhìn thấy Vu Việt trước, sau đó mới trông thấy Sơ Tranh sau gốc cây khô.
Tại sao lại là tên ma đầu này!
Âm hồn bất tán mà!
Sơ Tranh nhìn mấy người kia một chút, vốn chỉ tùy ý quét qua, ai ngờ lại trông thấy Yến Hồng Nghê được người ta che chở.
"..."
Ôi, Mạnh Vị Hàn đâu?
Sao chỉ còn lại một mình Yến Hồng Nghê thế này?
Không sợ ả bị người ta ức hiếp à?
"Vu Việt ca ca." Yến Hồng Nghê nhìn thấy Vu Việt, con ngươi tỏa sáng, chạy từ trên bờ xuống, chạy thẳng đến bên này.
"Vu Việt ca ca, muội rất lo lắng cho huynh." Yến Hồng Nghê đi lên là kéo tay áo Vu Việt: "Huynh không sao chứ."
Trong lúc Yến Hồng Nghê nói chuyện, còn thỉnh thoảng liếc trộm Sơ Tranh.
Cũng không biết là đang muốn tuyên bố cho Sơ Tranh biết người là của ả, hay là đang khiêu khích rằng quan hệ của ả với Vu Việt càng tốt hơn.
Vu Việt bất động thanh sắc rút tay áo mình về: "Không sao, Mạnh trưởng lão đâu?"
"Sư phụ tách khỏi muội rồi." Yến Hồng Nghê cũng không phát hiện Vu Việt có gì không thích hợp: "Muội gặp phải các vị đại ca này, cho nên đi cùng họ."
Sơ Tranh: "???" Vu Việt là ca ca, những người khác chính là đại ca?
Nhìn tuổi tác mấy người kia cũng không lớn lắm đâu!
Yến Hồng Nghê nghiêng người sang, hạ giọng: "Vu Việt ca ca, sao huynh lại đi cùng... Cùng nàng?"
"Có gì không ổn?"
"Vu Việt ca ca, huynh quên rồi à, trước đó nàng cố ý bỏ lại chúng ta trong Ngũ Âm mê trận, còn châm ngòi ly gián." Việc này sau khi tỉnh lại Yến Hồng nghe Mạnh Vị Hàn nói.
Trước đó Yến Hồng Nghê cũng từng nói với cậu ta một chút chuyện liên quan tới Sơ Tranh.
Lúc ấy cậu ta chỉ cảm thấy Yến Hồng Nghê nghe được lời đồn đại vô căn cứ ở bên ngoài, rồi lo lắng cũng rất bình thường.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại...
Dường như ả quá chú ý đến Sơ Tranh.
Vu Việt: "Trầm Âm cô nương cũng không có nghĩa vụ dẫn mọi người ra ngoài, nàng muốn dẫn ai đi thì dẫn người đó, đây là tự do của nàng."
Yến Hồng Nghê kinh ngạc nhìn Vu Việt, dường như không thể tin được đây là lời Vu Việt nói ra.
"Vu Việt ca ca, nàng..."
"Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa." Vu Việt cười cười: "Nơi này không an toàn."
Yến Hồng Nghê nhẹ cau mày liễu, thái độ này của Vu Việt... Sao lại cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ, chẳng lẽ là nữ nhân kia nói gì với cậu ta?
Yến Hồng Nghê nghi ngờ trong lòng, nhấp môi dưới, nhưng cũng không tiện nói tiếp, dù sao Vu Việt nói không sai, nơi này không phải chỗ nói chuyện.
Nếu ả cứ tiếp tục, thì chính là ả không hiểu chuyện.
"Được... Được rồi." Một người bên cạnh đột nhiên mỉm cười: "Đi đi đi, đi ngay đây!!"
Nói xong hắn ta liền đi lên bờ, có người cản hắn ta, còn bị hắn ta hất ra, nhanh chóng bò lên bờ, biến mất trong bóng đêm.
Sơ Tranh và Vu Việt đều trông thấy, người kia đi cùng một linh thể.
Mà sau khi những người này xuất hiện, rõ ràng Sơ Tranh phát hiện ra linh thể xung quanh tăng thêm không ít.
Đặc biệt là xung quanh mấy người xuất hiện sau.
Còn có linh thể đang đánh nhau, hình như là vì muốn tranh người...
Vừa rồi Vu Việt bị Yến Hồng Nghê quấn lấy nói chuyện, không lập tức nhắc nhở, lúc này vội vàng nói: "Mọi người cẩn thận, nơi này có linh thể."
Linh thể?
Đám người giật mình, vội vàng mở thiên nhãn, nhìn thấy linh thể lắc lư xung quanh, trong lòng vọt lên từng trận khí lạnh.
"Sao lại nhiều linh thể như vậy?"
"Các ngươi đến đây không phải vì bảo bối sao? Chọn một người để qua ải đi, đi qua là có thể chọn bảo bối." Linh thể nào đó kích động: "Chọn ta nè, dễ qua ải!"
"Phi! Ải của hắn khó muốn chết, chọn ta chọn ta!!"
"Chọn ta, bao ngươi qua ải."
"Ta cũng được, còn có quà tặng nè, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại được đâu, chọn ta sẽ không lỗ không mắc lừa!"
Mắt thấy lời đầu tiên là linh thể đã chìm trong nội đấu rồi, những người khác vẫn một mặt ngơ ngác cả ra.
Tình huống thế nào đây?
Những linh thể này đến kéo khách à?
-
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn đám linh thể kia kéo khách, linh thể ra sức câu khách như thế, chắc chắn sẽ có lợi cho bọn chúng.
Về phần những lời bọn chúng nói...
Quỷ nói mà ngươi cũng tin à?
Linh thể đều sợ Sơ Tranh, tự nhiên không có linh thể dám tới, huống chi còn có một thiếu nữ áo lam ôm gốc cây khô kia giống như bạch tuộc ở đó, nên càng không có ai dám qua.
Vu Việt muốn ngăn cản bọn họ, nhưng nghĩ lại lời linh thể nói, cuối cùng cũng chỉ nhắc nhở bọn họ cẩn thận.
Để bọn họ tự đưa ra quyết định.
Ngay từ đầu những người khác còn cảm thấy kỳ quái, cảnh giác không nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh đã có người dao động, mục đích bọn họ tới nơi này không phải chính là vì kỳ trân dị bảo hay sao.
Bây giờ nếu bọn họ không đi, thì sẽ bỏ lỡ bảo vật.
Yến Hồng Nghê đứng bên cạnh Vu Việt, Vu Việt lại đứng khá gần Sơ Tranh, cho nên chỗ Yến Hồng Nghê cũng không có linh thể.
"Vu Việt ca ca... Vì sao bọn nó không qua bên này?" Yến Hồng Nghê kỳ quái hỏi.
Vu Việt không đáp, đưa mắt nhìn về phía Sơ Tranh.
Yến Hồng Nghê nhìn sang theo, là vì cô sao?
Vì sao?
Những này linh thể... Sợ cô sao?
"Ngươi tránh ra." Sơ Tranh bảo thiếu nữ áo lam đang ôm cây tránh ra.
"Không không không..." Thiếu nữ áo lam lắc đầu: "Ta cho ngươi biết làm cách nào để ra ngoài, ngươi đừng đào cây này, nó đã chết rồi, ngươi tha cho nó đi."
Sơ Tranh hít mắt lại: "Không."
"Ngươi... Ngươi ngươi sao lại ác độc như vậy!" Thiếu nữ áo lam tức giận đến mức gương mặt cũng phồng lên.
"Ồ." Thế này mà tính là ác độc gì chứ.
Còn có đám các linh thể ngươi... Chắc hẳn không có tư cách nói cô ác độc đâu nhỉ?
"Được rồi... Bỏ đi vậy, dù sao cũng... Vô dụng." Kinh Phá kéo Sơ Tranh nói giúp.
Mặc dù Kinh Phá không nhìn thấy linh thể, nhưng có thể nghe thấy lời Sơ Tranh nói.
"Vẫn là tiểu ca ca tốt, ngươi thật xấu!" Thiếu nữ áo lam cố gắng trừng Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
"A —— "
Tiếng kêu thảm thiết vạch phá đêm tối, một bóng người lảo đảo nghiêng ngã chạy từ trong bóng tối về.
Là người đầu tiên đi theo linh thể lúc nãy.
Máu me khắp người lăn đến lòng sông, người còn chưa đi theo linh thể dồn dập đi qua: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Những thứ này... Những linh thể này..." Mặt mũi người kia tràn đầy hoảng sợ, trong giọng nói đều là sợ hãi: "Bọn nó... Bọn nó ăn thịt người!"
"Cái gì!"
"Ai da vị đại ca ca này, ngươi đừng có nói lung tung nha, chúng ta không làm loại chuyện này đâu!" Có linh thể tới gần bọn họ, trên mặt mang nụ cười, nhưng nụ cười kia cổ quái không nói ra được.
Tất cả linh thể đồng thời vây tới.
Loại nụ cười quỷ dị kia có thể trông thấy trên gương mặt của mỗi linh thể.
-
Sơ Tranh chỉ vào đám người và linh thể sắp đánh nhau bên kia: "Ta xấu?"
Mẹ nó là ai xấu chứ?
Thiếu nữ áo lam nhìn sang bên kia một chút, nhỏ giọng lầm bầm: "Người thôi cũng không trông coi được, phế vật."
Thiếu nữ áo lam quay đầu cố gắng giải thích: "Kỳ thật bình thường chúng ta không như vậy, chúng ta đều rất dễ thân cận, ngươi xem trước đó chúng ta có làm hại các ngươi không? Không đúng không! Chắc chắn là người kia làm chuyện gì xấu! Ừm! Chắc chắn là thế!"
Tổng kết một câu —— kẻ xấu chắc chắn là các ngươi!
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nó đây đúng là người phi phàm mà! A, sai rồi, đây không phải người.
Ngay lúc Sơ Tranh nói chuyện với thiếu nữ áo lam, bên kia đã đánh nhau.
Thiếu nữ áo lam không có ý định tham chiến, vẫn ôm gốc cây khô kia.