Toàn Tiểu Trúc nhận cũng rất yên tâm thoải mái, dù sao cô ấy bắn một phát súng, coi như mạo hiểm tính mạng đắc tội với người sói cơ mà.
Nhưng mà...
Toàn Tiểu Trúc buồn như đưa đám: "Ôi, huyết liệp là cái nghề đốt tiền, tôi đổi chút trang bị là hết rồi." Họ hoàn toàn nhờ vào trang bị tốt, nếu thật sự dựa vào nắm đấm thì sao có thể đấu lại người sói và Huyết tộc.
Nghe là thấy đốt tiền rồi.
"Tôi tài trợ cho cô bắt chó nhé!" Sơ Tranh lập tức nói.
"Hả?"
Toàn Tiểu Trúc nghi ngờ mình nghe lầm.
"Đại... Đại lão muốn tài trợ cho tôi?"
"Không thể?"
"... Vì sao chứ?" Toàn Tiểu Trúc lơ ngơ.
Cô ấy là huyết liệp, không phải Huyết tộc!
Kiểu này đặt trong mắt Huyết tộc, chỉ sợ sẽ là cấu kết với huyết liệp đó?
Nghe nói trong Huyết tộc, tội cấu kết với huyết liệp là tội rất nghiêm trọng...
Sơ Tranh cho một lý do rất chính đáng: "Tôi và bọn họ có thù truyền kiếp, cô đối phó với bọn họ chính là đang giúp tôi, tôi tài trợ cho cô cũng là chuyện nên làm."
Toàn Tiểu Trúc: "Ừm..." Còn có thể nói như vậy à?
Toàn Tiểu Trúc nào dám thật sự nhận tài trợ của Sơ Tranh.
Trong lòng cô ấy cũng rõ ràng, ăn đồ của người ta thì phải nương tay với người ta.
Cô ấy leo lên thuyền giặc rồi còn có thể xuống được sao?
Đến lúc đó cô uy hiếp mình làm chuyện gì... Hậu quả khó mà lường được.
Cô ấy vẫn nên tự tìm trang bị đi thôi.
"Đúng rồi, gần đây tôi nghe nói một chuyện." Toàn Tiểu Trúc dời chủ đề: "Chính là chuyện lần trước ấy, cô có biết vì sao huyết liệp và người sói đều đuổi theo một con người sói kia không?"
Sơ Tranh liếc cô ấy một cái, rất nể tình hỏi: "Vì sao?"
"Nghe nói trong tay người sói kia có thứ gì đó, là thánh khí gì ấy, có được nó thì sức mạnh sẽ tăng lên."
Sơ Tranh nhíu mày: "Có tác dụng với tất cả mọi người à?"
Toàn Tiểu Trúc: "Chắc là với người sói."
"Vậy huyết liệp đuổi theo nó làm gì?" Đồ người sói dùng, huyết liệp lấy được thì có tác dụng gì.
"Uii, chắc là huyết liệp sợ thực lực của người sói lớn mạnh, không thể để cho thứ này rơi vào tay người sói được, bọn họ nói đây gọi là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, nhưng tôi nghe nói hình như thứ kia do huyết liệp bảo quản. Bọn họ làm vậy cũng xem như lấy về."
"Tôi hơi tò mò về thánh khí kia." Toàn Tiểu Trúc thở dài: "Đáng tiếc, bọn họ cảm thấy tôi quá yếu, không cho phép tôi tham gia hành động."
"Hành động gì?"
"..."
Toàn Tiểu Trúc nói lỡ miệng, vội vàng che miệng, ánh mắt kinh hoảng.
"Không... Không có gì, dù sao cũng không phải nhằm vào Huyết tộc các cô, ôi... Tôi còn có tờ rơi chưa phát xong, đi trước đây."
Toàn Tiểu Trúc ôm tờ rơi chạy nhanh như làn khói.
Sơ Tranh: "..."
Nói chuyện mà nói một nửa, đi ra ngoài sẽ xong đời.
-
Sơ Tranh dẫn Ấn Bạch về nhà, A Quỷ đợi ở ngoài cửa nhà Ấn Bạch, dường như đã đợi rất lâu rồi.
"Sao thế?"
"Gần đây huyết liệp có hành động, thân vương bảo tôi đến bảo vệ tiểu thư cho tốt." A Quỷ cung kính nói: "Về sau tiểu thư ra ngoài, đều phải có tôi đi cùng."
Sơ Tranh mới nghe được từ chỗ Toàn Tiểu Trúc, thì A Quỷ đã đến.
"Anh về phòng trước." Ấn Bạch biết Sơ Tranh có chuyện muốn nói với A Quỷ.
"Không sao." Sơ Tranh giữ chặt người: "Không cần tránh."
Ấn Bạch nhìn A Quỷ một chút, A Quỷ thân thiện cười cười.
Nhân loại tiểu thư nuôi nhìn thật đẹp nha...
Ấn Bạch ngoan ngoãn đi vào tủ lạnh lấy "sữa chua" ra, đưa cho Sơ Tranh trước, sau đó lại nhìn A Quỷ một chút, không biết có nên đưa không.
Hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh.
Hắn biết những huyết tương này cũng có phân chia.
Thứ Sơ Tranh uống chắc là huyết tương tốt nhất.
A Quỷ cũng không thể uống tốt như vậy...
"Cho hắn đi." Sơ Tranh nói một tiếng.
Lúc này Ấn Bạch mới đưa đồ cho A Quỷ.
"Cảm ơn tiểu chủ nhân." A Quỷ xác thực không thể uống huyết tương tốt như vậy, nhưng gần đây Sơ Tranh không có việc gì là tặng cho họ từng rương lương thực, kỳ thật anh ta cũng không thiếu.
Cách xưng hô tiểu chủ nhân làm Ấn Bạch cả kinh, hắn xua xua tay, bối rối nhìn Sơ Tranh.
"Hắn gọi thế nào thì anh cứ đáp như thế." Sơ Tranh ra hiệu Ấn Bạch tới đây.
"Nhưng mà..."
"Anh là người của em, xứng đáng."
Ấn Bạch nhấp môi dưới, không nói gì nữa, đi đến bên cạnh Sơ Tranh ngồi xuống.
"Tiểu chủ nhân không cần sao?" Nhân loại này... Bây giờ cũng không tính là nhân loại, chắc cũng cần phải ăn mà.
"Hắn rất kén chọn." Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Uống máu của tôi, thứ khác không uống được."
A Quỷ: "..."
Đậu mé!
"Tiểu thư, máu của ngài quý giá cỡ nào! Sao có thể..."
Sơ Tranh đảo mắt qua, A Quỷ đột nhiên im bặt.
Ấn Bạch: "Vô cùng... Quý giá sao?" Ấn Bạch không biết những chuyện này, liên quan tới máu Huyết tộc, hắn không tìm được bao nhiêu tư liệu trong sách.
Khi đói bụng, Ấn Bạch hoàn toàn không ngăn được sự dụ hoặc của Sơ Tranh.
Nếu như cô không ở cạnh còn tốt, nhưng cô chủ động ôm mình, còn... Hắn sẽ không nhịn được.
A Quỷ: "..."
Đâu chỉ là quý giá chứ!
Tiểu thư là Huyết tộc thuần huyết đấy!!
Huyết tộc bình thường huyết dịch hỗn tạp, cũng không ngon gì.
Nhưng Huyết tộc thuần huyết thì không giống, đó mới thật sự là mỹ vị, còn mê người hơn máu của nhân loại nhiều.
Đáng tiếc thuần huyết chỉ có một chút như vậy, không phải lực lượng cường đại, thì chính là được gia tộc bảo vệ đến mức một giọt nước cũng không lọt.
Hơn nữa máu của họ không chỉ ngon, mà còn ẩn chứa sức mạnh.
Huyết tộc bình thường nếu có thể nếm được một giọt, cũng đã là trời ban đại ân.
Bây giờ tiểu thư nhà anh ta lại nói nhân loại này uống máu cô... Nhìn dáng vẻ ấy của tiểu thư chẳng phải đã cho hắn uống rất nhiều lần rồi sao?
Nếu như thân vương biết được thì có chém chết nhân loại này không?
Ánh mắt A Quỷ nhìn Ấn Bạch lộ ra vẻ cổ quái, trước đó tiểu thư nói hắn rất quan trọng... Quan trọng đến mức này sao?
"Có phải là rất quý không?" Ấn Bạch túm tay áo Sơ Tranh, hỏi cẩn thận từng li từng tí.
"Không sao, anh muốn uống thì uống." Sơ Tranh sờ đầu Ấn Bạch, lại đến gần bên tai hắn: "Chỉ cho anh uống."
Ấn Bạch nhấp môi dưới, không biết nên nói tiếp thế nào.
Sơ Tranh ấn người vào trong ngực: "Đừng suy nghĩ lung tung. So với anh thì chút máu ấy tính là gì."
Chút máu ấy...
Ấn Bạch chấn động trong lòng, bên tai ong lên, hốc mắt cũng sưng ê ẩm.
Vì sao cô lại tốt với mình như vậy...
Tốt đến mức hắn không nỡ buông cô ra.
Ấn Bạch hít mũi một cái, cũng không kiêng dè A Quỷ vẫn còn ở đây, giơ tay ôm cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.
Ngón tay Sơ Tranh đắp trên mu bàn tay hắn, chiếc nhẫn của hai người kề sát bên nhau.
A Quỷ nhìn chiếc nhẫn kia thêm mấy lần.
Sơ Tranh quét mắt nhìn A Quỷ một vòng, cảnh cáo anh ta: "Sau này anh không được phép nhiều lời nữa!"
A Quỷ: "..." Hu hu, ngài nhắc đến trước mà!
A Quỷ tủi thân, nhưng A Quỷ không nói.
Sơ Tranh sờ đầu Ấn Bạch, tiếp tục vấn đề ban đầu: "Huyết liệp có hành động gì?"
A Quỷ vội vàng nói: "Hình như muốn vây quét người sói, triệu tập không ít huyết liệp, bên phía chúng ta cũng vừa nhận được tin tức, chắc là chẳng mấy chốc sẽ hành động thôi."
"Vây quét?"
"Vâng."
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Chúng ta không thò một chân vào sao?"
A Quỷ không hiểu cái thò một chân vào này, là thò chân nào vào.
A Quỷ vẫn suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói: "Lần này huyết liệp nhằm vào người sói, Huyết tộc chúng ta không cần thiết phải xen vào."
"Nếu Husky chết hết, anh cảm thấy sau đó huyết liệp sẽ đối phó với ai?"
"..."
Huyết liệp là kẻ địch của người sói và Huyết tộc, nhưng người sói và Huyết tộc lại có quan hệ thù địch, cho nên trước kia đều là trạng thái ba phe đối đầu nhau.
Nếu như người sói biến mất, vậy kế tiếp chính là Huyết tộc...
Đám huyết liệp kia chính là đồ điên, cũng không phải không làm được chuyện vây quét Huyết tộc.