"A, tôi mắng sai à? Chuyện mình làm ra, còn không cho người khác nói? Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm." Nữ sinh xem thường cười lạnh: "Cậu mau nói xin lỗi tôi!"
"Nếu không thì?"
"Nếu không thì cậu nhất định phải chết!"
"Ồ."
Sơ Tranh lạnh lùng đạp nữ sinh về lần nữa.
Người bên cạnh không dám thở mạnh.
Nếu như là người khác, vậy cảm giác đem đến cho người ta nhất định là phách lối.
Thế nhưng nữ sinh trước mặt đem đến cho bọn họ cảm giác hoàn toàn không giống.
Đó là một loại...
Lạnh lùng tùy ý đến cực hạn.
Giống như thứ cô đạp không phải là người, mà chỉ là một cái thùng rác ở ven đường, cô không vui, nên đạp cho một cước thế thôi.
Sơ Tranh đi lên phía trước hai bước, từ trên cao nhìn xuống nữ sinh ngã trong bụi hoa: "Còn muốn tôi xin lỗi không?"
Mặc dù cô dùng câu hỏi, nhưng những bạn học ở đây không ai cảm thấy đó là câu hỏi.
"Cậu..." Nữ sinh xanh mặt chỉ vào Sơ Tranh, tức giận đến run rẩy.
Sơ Tranh coi thường sự phẫn nộ của nữ sinh, dưới ánh mắt sợ hãi, kinh ngạc, cổ quái của bạn học vây xem, chậm rãi rời đi.
"Trâu... a." Không biết là ai xuất ra hai chữ như thế.
...
Bà Hứa rất chấp nhất, cả ngày ở cửa trường học chặn cô, sau này còn có thêm một ông Hứa, huyên náo ồn ào cực lớn.
Trường học tìm Sơ Tranh nói chuyện, Sơ Tranh tỏ vẻ là sẽ bỏ tiền xây cho trường học một tầng lầu, lãnh đạo trường học lập tức không nói gì nữa, nhưng vẫn bảo cô nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt, vì dù sao ở đây cũng là trường học.
"Cứ để bọn họ náo loạn như thế cũng không phải cách."
"Ừ, ồn ào."
"..." Khóe miệng Kỷ Thành co giật một cái, có chút lo lắng: "Chuyện này vẫn nên nghĩ cách giải quyết thôi, ngày nào cũng náo như thế thì không ổn lắm."
Cô không quan tâm đến những lời đồn đại vô căn cứ ở trường học, nhưng hắn quan tâm, những người kia nói càng ngày càng quá phận.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Đưa tiền."
"Em thật sự cho?"
"Vì sao lại không cho." Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Có tiền không có nghĩa là bọn họ có thể sống cuộc sống tốt."
Có đôi khi tiền cũng không phải thứ tốt đẹp.
"Nhưng nếu lần này em cho, thì lần sau bọn họ sẽ quấn lấy em." Kỷ Thành không đồng ý: "Tiền này không thể cho."
Kỷ Thành hiểu rất rõ, loại người này giống như quỷ hút máu.
Đạt được chỗ tốt một lần, là phía sau lại muốn vô cùng vô tận, đến khi ép khô người khác mới thôi.
"Cho một lần đúng chỗ."
"Có ý gì?"
"Đoạn tuyệt quan hệ."
Kỷ Thành: "..."
Kỷ Thành nhấp môi dưới: "Em không khổ sở sao?"
"Khổ sở cái gì?"
"Nói thế nào thì bọn họ cũng là cha mẹ của em..."
Lại đối xử với cô như vậy, cô không khổ sở sao?
Giống như ông Kỷ... Có đôi khi hắn nhớ tới, sẽ vẫn khó chịu.
Nếu như ông Kỷ không ở bên ngoài làm loạn, thì tại sao có thể có hắn?
Vậy ông Kỷ dựa vào cái gì mà đem hết sai lầm quy kết lên người hắn?
Hắn muốn làm con riêng sao?
Hắn căn bản không có quyền lựa chọn.
"Không khổ sở." Sơ Tranh lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh nhìn trời, lại trịnh trọng lặp lại một lần: "Em không khổ sở."
Kỷ Thành có một loại cảm giác không thể nói ra lời.
Chính là cảm thấy trong lòng buồn bực đến khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh xoa xoa đầu hắn, tóc của Kỷ Thành cũng không tính là mềm, Sơ Tranh sờ hai cái thì không muốn sờ nữa, liền đẩy hắn ra: "Về đi."
Kỷ Thành nhấp môi dưới, hỏi một câu: "Về đâu?"
Gần đây cô luôn ngủ ở nhà hắn.
Kỷ Thành đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, mỗi lần đều trêu chọc đúng chỗ của hắn, nhưng cô thì lại điềm nhiên như không có việc gì đi ngủ.
"Nhà anh."
Kỷ Thành hít một hơi: "Hôm nay anh còn có việc..."
"Việc gì?"
Kỷ Thành ậm ờ vài câu, Sơ Tranh không nghe rõ.
Nhưng cô biết Kỷ Thành không muốn trở về với cô, Sơ Tranh sờ cằm suy nghĩ, đúng lúc điện thoại Kỷ Thành có cuộc gọi đến đến.
"Anh... anh đi trước, có thể sẽ về trễ một chút, em về trước đi."
Kỷ Thành nhanh chân rời đi, như sợ Sơ Tranh truy hỏi hắn.
Kỷ Thành như thế này cũng không phải ngày một ngày hai, không biết hắn ở bên ngoài làm gì cả buổi tối, có đôi khi Sơ Tranh không chú ý, thì hắn đã chạy không thấy tăm hơi đâu nữa.
Quả nhiên vẫn nên giam lại...
...
Sơ Tranh mời luật sư, yêu cầu cùng Hứa gia đoạn tuyệt quan hệ.
Trước khi ông bà Hứa phản đối, cô lấy ra một khoản tiền, ông bà Hứa có chút chần chờ, có lẽ còn muốn kiếm được nhiều chỗ tốt hơn từ trên người cô.
Bọn họ nhận định Sơ Tranh có đàn ông nuôi ở bên ngoài, mà người đàn ông này lại ra tay rất hào phóng.
Sơ Tranh đơn giản nói rõ cho bọn họ biết: Hoặc là cầm số tiền này đoạn tuyệt quan hệ, hoặc là một phân tiền cũng đừng mơ mà có, cô sẽ khởi tố.
Chuyện ông bà Hứa ngược đãi cô, hàng xóm đều biết rõ.
Quả nhiên vừa nói ra chuyện này, thì ông bà Hứa lập tức đồng ý.
Sau khi chuyện này được giải quyết thỏa đáng, ông bà Hứa cũng không lộn xộn, lập tức lấy tiền bồi thường cho người bị Hứa Thịnh Huy đánh.
Sơ Tranh cho không ít tiền, bồi thường xong vẫn dư lại rất nhiều.
Chí ít đối với người Hứa gia, thì chưa từng thấy được nhiều tiền như vậy.
Có một khoản tiền lớn như thế từ trên trời rơi xuống, nên Hứa Thịnh Huy càng không thu liễm chút nào, phải gọi là tiêu tiền như nước.
Ông Hứa thì đánh bài uống rượu, lúc đầu chỉ đánh nhỏ, sau đó càng đánh càng lớn.
Mặc dù có tiền, cũng không thay đổi được những người trong gia đình này.
Sơ Tranh không quá chú ý đến bọn họ, bởi vì kỳ thi đại học bắt đầu rồi.
Nhìn cái dáng vẻ không thiết sống kia của Chúc Tử An, đoán chừng là thi chẳng ra sao, một người đàn ông mà ngồi khóc chít chít oán thán nửa ngày.
Diêu Phỉ cũng có chút không nhìn được, nhưng vẫn nhỏ nhẹ an ủi hắn.
Kỳ thi đại học kết thúc, kỳ thi cuối kỳ của bọn họ cũng sắp bắt đầu.
Trước kỳ thi cuối kỳ còn mấy lần thi thử, lúc trước Sơ Tranh còn cùng Dư Duyệt song song đạt hạng nhất, sau này đã vượt qua cô ta, trực tiếp xếp đầu bảng.
Gần đây Dư Duyệt và Tần Phong đang yêu đương nóng bỏng, nên cũng không có thời gian đi tìm Sơ Tranh gây phiền phức.
Sơ Tranh vui mừng vì được yên tĩnh, tất nhiên cũng sẽ không kiếm thêm phiền phức cho mình.
Hai người cứ thế bình an vô sự đi đến cuộc thi cuối kỳ.
Dư Duyệt và Sơ Tranh thi chung một phòng, hơn nữa còn ngồi bàn kế bên Sơ Tranh, vậy đại khái cũng là một loại duyên phận.
Sơ Tranh cầm bài thi, vừa viết xong tên, ngẩng đầu một cái thì thấy Dư Duyệt đã làm xong mấy bài.
Người dung mạo xinh đẹp, làm bài mà cũng nhanh như vậy.
Không giống a.
Chúng ta không giống.
Sơ Tranh dựa theo tiết tấu của mình làm bài, nhưng sau đó cô chợt cảm thấy có điểm là lạ, Dư Duyệt làm bài cũng quá trôi chảy...
Đặc biệt là lựa chọn và phán đoán đề.
Coi như làm bài nhanh, nhưng cũng không thể chưa đọc đề mà đã biết đáp án chứ? Học thần cũng không làm được đâu! Ngươi dung mạo xinh đẹp cũng không được nha!
Đương nhiên Sơ Tranh chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, có lẽ người ta dung mạo xinh đẹp nên có thiên phú dị bẩm.
Kỳ thi kết thúc, ngày nghỉ chính thức bắt đầu.
Ngày nghỉ Sơ Tranh không làm gì cả, Kỷ Thành thì ngược lại, luôn là một bộ dáng vội vàng đến không được, có đôi khi Sơ Tranh đi tìm hắn cũng không tìm được.
... Đương nhiên cô cũng lười tìm.
【 Mập mạp: Tiểu học muội, ra ăn một bữa cơm đi. 】
Sơ Tranh nằm dài trong nhà, bỗng nhiên nhận được Wechat của mập mạp.
Sơ Tranh cân nhắc một chút, hôm nay chắc đã có thành tích thi đại học rồi nhỉ?
Dù sao cũng giúp mình tiêu tiền.
Sơ Tranh thu thập một chút rồi đi ra ngoài... thuận tiện đi ăn một bữa cơm.
Chúc Tử An mời khách, đều là anh em của hắn, Diêu Phỉ cũng ở đó, nhưng bầu không khí trên bàn có chút không đúng.
"Sao thế?"
Sơ Tranh ngồi xuống một cái ghế trống.
Diêu Phỉ cúi thấp đầu, rụt người lại ngồi ở bên kia.
Chúc Tử An mím môi không nói.
Mập mạp nhìn Chúc Tử An, lại nhìn Diêu Phỉ, muốn nói lại thôi.