Sơ Tranh đã xác định được công ty, đương nhiên sẽ không đổi nữa.
Tần Phong muốn tìm Sơ Tranh cũng vô dụng, vì đến người hắn cũng không thấy được.
Về sau mới được người ta báo cho, là Sơ Tranh không có lý do thì sẽ không đến đây, lần trước tới là bởi vì cô muốn cùng Kỷ Thành ra ngoài, nơi này cách Kỷ Thành tương đối gần, nên thuận tiện tới xem một chút.
Tần Phong không lấy được hạng mục này.
Chờ sau khi hạng mục này xây xong, Tần Phong cố ý đến xem.
Đây là một cái công viên trò chơi, lấy các loại đồ ngọt làm chủ đề.
Chiếm diện tích cực lớn, nên khi chưa xây xong đã nhận được rất nhiều sự chú ý.
Bây giờ chính thức khai trương, gây nên oanh động không nhỏ.
Hạng mục này không thu phí, chỉ sắp xếp một cái hòm từ thiện ở bên ngoài mỗi hạng mục, nếu như cảm thấy băn khoăn khi chơi miễn phí, thì có thể tự giác lựa chọn quyên tiền.
"Hứa tổng điên rồi sao, chúng ta mệt gần chết, kết quả lại không thu phí, thế này thì làm sao mà kiếm tiền được?"
"Kiếm tiền cái gì, Hứa tổng còn ước phải bỏ thêm tiền đấy. Cậu xem những hạng mục chúng ta làm mấy năm nay, có cái nào kiếm ra tiền mà làm Hứa tổng vui đâu? Chỉ có đầu tư thêm tiền thì Hứa tổng mới tăng tiền thưởng đấy."
"Hứa tổng nhiều tiền đốt đến hoảng rồi sao? Bại gia tử a!"
"Cậu biết cái công viên trò chơi này xây vì ai không?"
"... Cái này không phải chỉ là công viên trò chơi sao? Còn có thể xây vì ai?"
Không phải Hứa tổng chỉ muốn phá sản à?
"Nói cậu ngu cậu còn không thừa nhận, cái công viên trò chơi này xây vì Kỷ tiên sinh."
"A? Sao anh biết?"
"Tôi nghe thấy Hứa tổng nói nha." Người kia đắc ý: "Đừng nhìn Kỷ tiên sinh như thế mà nhầm, trên thực tế Kỷ tiên sinh rất thích ăn đồ ngọt, cậu không phát hiện mỗi lần Hứa tổng cầm đồ ngọt đều không ăn, mà là đưa cho Kỷ tiên sinh sao?"
"Ài có đúng không..."
Tần Phong nghe hai người đứng ở cửa ra vào, không biết đang ghi chép cái gì đó thảo luận, tâm tình rất phức tạp.
Cuối cùng cũng chỉ có thể xám xịt rời đi.
...
Chuyện Sơ Tranh vì Kỷ Thành mà xây công viên trò chơi, vài ngày sau Kỷ Thành mới biết được.
Lúc ấy hắn xem tin tức phỏng vấn người qua đường, trong đó có người nói đến cái công viên trò chơi này xây nên vì hắn.
Sơ Tranh làm chuyện gì cũng rất ít khi nói với hắn.
Cho dù hắn hỏi, thì cô cũng chỉ chọn trọng điểm mà trả lời, còn lại đều bị quy về nói nhảm.
Hỏi hơn nhiều một chút, cô sẽ không kiên nhẫn bảo hắn ngậm miệng, dữ dằn... có chút đáng yêu.
Kỷ Thành nghe thấy tin tức, hỏi một câu: "Người trong kia nói cái công viên trò chơi này xây vì anh, có thật không?"
Ai ngờ Sơ Tranh đường đường chính chính gật đầu.
Kỷ Thành sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn nhìn tin tức còn đang phát, lại nhìn Sơ Tranh, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Em... không có việc gì đi xây công viên trò chơi làm gì?"
Còn xây cho hắn nữa.
Em có tiền cũng không cần đốt như thế nha?
"Anh không thích?"
Sơ Tranh đứng trong phòng khách phản quang, âm thanh vốn đã thanh lãnh, lúc này dường như càng lộ ra sự lạnh lẽo.
Đáy lòng Kỷ Thành hơi hồi hộp một chút.
"Không có, anh rất thích." Kỷ Thành lập tức bổ sung: "Chỉ là anh cảm thấy quá tốn tiền."
"Tiền của em không tiêu cho anh thì cho ai."
Thẻ người tốt không phải đến giúp ta phá sản sao?!
Sao có thể không có giác ngộ như thế chứ!!
Kỷ Thành: "..."
Một cô gái sao có thể bá đạo như vậy chứ!
Trong đầu Kỷ Thành liên tục như có pháo hoa nổ ầm.
Má ơi!
Để ta chết đi!
Sơ Tranh chẳng biết lúc nào đã đi tới: "Ăn chocolate không?"
"Không, không ăn." Kỷ Thành hơi cảnh giác lắc đầu.
"Ồ." Sơ Tranh quay người đi.
Kỷ Thành thở phào, chocolate không thể ăn bậy, ăn là phải ở phía dưới...
Hắn không muốn ở phía dưới!
Kỷ Thành dốc lòng phải làm một người đàn ông ở phía trên!
Nhưng sự thật là vào ban đêm, Kỷ Thành vẫn không xoay người được.
...
"Là chỗ này sao?"
"Chính là chỗ này."
Bảo vệ trong phòng thường trực nhìn thấy bên ngoài có hai người lén lén lút lút nửa ngày, không nhịn được lên tiếng: "Hai người tìm ai đây?"
Ở được chỗ này của bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, hai người này ăn mặc lôi thôi lếch thếch, nhìn thế nào cũng không giống người tốt lành gì.
"Ai, tiểu ca, hỏi anh một chút được không." Người phụ nữ tiến lên: "Chỗ này của anh có một người tên là Hứa Sơ Tranh phải không?"
Hứa Sơ Tranh... Cái người phá gia vung tiền như rác kia sao?
Bảo vệ suy nghĩ một vòng, lập tức nói: "Xin lỗi nha chị gái, chỗ này của chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ nơi ở riêng tư của các hộ gia đình, chị muốn tìm ai thì có thể gọi điện thoại, bảo chủ nhà nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽ để chị vào."
"Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải Hứa Sơ Tranh ở đây không, anh nói cho chúng tôi biết một chút thôi."
"Không được."
Hai người này không phải ai khác, chính là ông bà Hứa.
Bảo vệ không nói cho bọn họ biết, bọn họ liền ngồi xổm ở bên ngoài, bảo vệ cũng không biết hai người này có lai lịch gì, nên gọi điện thoại cho Sơ Tranh bên kia.
Sơ Tranh nói lát nữa cô sẽ trở về.
Ai biết Kỷ Thành về tới trước, còn bị ông bà Hứa nhận ra.
Xe của Kỷ Thành bị hai người chặn lại.
Bà Hứa cười đến ân cần: "Cháu trai tuấn tú lịch sự, không tồi không tồi, a, đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là mẹ Sơ Tranh, còn đây là cha Sơ Tranh."
Đương nhiên Kỷ Thành biết bọn họ.
"Chú, dì, hai người có chuyện gì không?" Kỷ Thành lễ phép hỏi.
"À, là thế này, chúng tôi tìm Sơ Tranh, đứa nhỏ này rời nhà nhiều năm như vậy, mà cũng không gọi về một cuộc điện thoại nào, chúng tôi lo lắng cho nó lắm."
Kỷ Thành: "..."
Không phải đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?
Lúc trước khi mấy người cầm tiền thì quả quyết lắm cơ mà, sao bây giờ lại bắt đầu đánh bài tình cảm rồi.
"Tiểu tử, nếu không cậu đưa chúng tôi lên trước đi, chúng tôi muốn gặp Sơ Tranh."
Ông bà Hứa cũng không nghĩ tới, đứa con gái này của bọn họ lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Kỷ Thành cũng không dám làm chủ: "Tôi gọi điện cho bảo bối một chút, hai người chờ một lát."
Kỷ Thành trở lại trong xe gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh không nghe điện thoại, Kỷ Thành tiếp tục gọi.
Khi gọi đến lần thứ ba, Kỷ Thành nghe thấy phía sau có tiếng xe chạy tới, hắn nhìn qua kính chiếu hậu một chút.
Sơ Tranh đã xuống xe.
Kỷ Thành nhanh chóng bước xuống.
"Không sao chứ?" Sơ Tranh đánh giá hắn một chút.
Kỷ Thành lắc đầu, ở trước cổng lớn thì có thể xảy ra chuyện gì được.
"Sơ Tranh, con gái của tôi." Bà Hứa trông thấy Sơ Tranh liền bắt đầu khóc: "Nhiều năm như vậy, mẹ tưởng con..."
Sơ Tranh cắt ngang lời bà ta: "Ông bà tới đây làm gì?"
"Sơ Tranh, con nói gì vậy, chúng ta là cha mẹ con, đương nhiên là tới thăm con."
"Con, đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy, đến cha mẹ cũng không nhận!" Ông bà Hứa mỗi người một câu, bây giờ lại đang là giờ tan tầm, một số người tan làm về nhà bị chắn trước cổng, chỉ có thể xuống xe quan sát.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Hình như là không nhận cha mẹ thì phải?"
"Đây không phải Hứa tổng sao?"
"Đây là cha mẹ của cô ấy à?"
Tiếng bàn luận xôn xao, cho ông bà Hứa thêm can đảm: "Chúng ta nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ con ăn ngon mặc đẹp, sao có thể mặc kệ chúng ta chứ."
"Chúng ta đã thông qua pháp luật đoạn tuyệt quan hệ."
Sơ Tranh giơ tay, luật sư đi theo đưa văn kiện cho cô: "Cần tôi đọc lại cho ông bà nghe một lần không?"
"Con..."
Thanh âm của Sơ Tranh tỉnh táo lạnh nhạt: "Lúc trước các người cầm tiền, đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với tôi, bây giờ hết tiền rồi, tôi lại là con gái của các người à?"
Ông bà Hứa vốn nghĩ, nếu Sơ Tranh không chịu nhận bọn họ, thì sẽ đại náo một trận, Sơ Tranh cố kỵ mặt mũi, nhất định sẽ đưa tiền.
Kết quả Sơ Tranh trực tiếp mang cả văn kiện tới.
Ông bà Hứa không náo lên được, còn phải nhẫn nhịn một bụng tức giận.
Về nhà còn phải hầu hạ tiểu tổ tông Hứa Thịnh Huy kia, ông bà Hứa hối hận không thôi.
Đương nhiên hối hận là tại sao lúc trước bọn họ lại đoạn tuyệt quan hệ với Sơ Tranh.
"Trở về thu dọn đồ đạc, chúng ta dọn nhà."
Sơ Tranh sờ sờ đầu Kỷ Thành: "Mang theo thứ anh thích là được, còn lại có thể mua."
"Vậy anh chỉ có thể mang theo một thứ."
Sơ Tranh liếc mắt.
Kỷ Thành cười nói: "Anh chỉ thích em."
Cả đời này anh chỉ muốn mang theo duy nhất mình em.