Tạ Xu không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt kia nhìn cô, Sơ Tranh bị nhìn đến phiền lòng, giật một miếng vải xuống che kín mắt hắn lại.
Sơ Tranh cất Thiên Cẩm Thử, ôm lấy Tạ Xu rời đi.
Gặp phải Quách Chấn chỉ là một khúc nhạc đệm xen giữa.
Sơ Tranh không hỏi Tạ Xu, vì sao lại lộ ra biểu cảm như thế, cũng không hỏi hắn, vì sao lại sợ hãi.
Bình tĩnh thờ ơ bỏ qua chuyện này.
Sau khi Tạ Xu khôi phục lại, thì không khác biệt gì so với trước đó, khi miệng tiện sẽ oán Sơ Tranh hai câu, đương nhiên còn chưa nói được vài câu, thì đã bị Sơ Tranh nói cho câm nín.
Tạ Xu cảm thấy người như cô chắc chắn không có bạn bè.
Ai làm bạn bè với cô, chỉ có thể bị tức chết.
"Tạ Xu."
Thiên Cẩm Thử ngồi xổm bên cạnh hắn, nhỏ giọng gọi hắn.
Tạ Xu nhìn người đang ngồi cái đó không xa một chút: "Sao thế chuột nhỏ?"
"!!" Thiên Cẩm Thử trừng Tạ Xu: "Ngươi mới là chuột nhỏ! Ta là Thiên Cẩm Thử!"
Hai tay Tạ Xu vẫn đặt trên đầu gối, gương mặt đè lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn nó: "Vậy còn không phải là chuột nhỏ sao, ngươi tìm ta làm gì?"
"Ngươi có biết ta vừa nhìn thấy gì không?" Thiên Cẩm Thử không thèm uốn nắn nữa, lửa bát quái đang cháy hừng hực đây này.
Tạ Xu hiếu kì: "Nàng lại làm chuyện xấu gì à?"
Thiên Cẩm Thử trợn mắt trừng hắn một cái: "Không phải, là nhóm người lúc trước kinh bạc ngươi."
"..."
Mộ Dung Sách sao?
Thiên Cẩm Thử tiếp tục nói: "Mộ Dung Sách giống như bị người phế đi."
Tạ Xu chớp mắt: "Có ý gì?"
Thiên Cẩm Thử còn chưa kịp giải thích, thì đột nhiên bị người xách lên, Tạ Xu nhìn theo hướng nó qua, Sơ Tranh ôm Thiên Cẩm Thử, rũ mắt nhìn hắn.
Ánh mắt thanh lãnh lạnh nhạt, không chút chập chùng.
Tạ Xu không biết cô có nghe thấy không, nên cũng không dám lên tiếng.
Nhưng Tạ Xu rất nhanh liền trông thấy đám người Mộ Dung Sách.
Lúc này bọn họ đang đứng ở chỗ cao, đoàn người Mộ Dung Sách đi qua sơn cốc phía dưới, nhìn dáng vẻ như đang chạy trối chết.
Mộ Dung Sách được người cõng, nhìn có vẻ hơi chật vật.
Hắn nhớ tới buổi sáng hôm đó, cô biến mất một thời gian.
Thiên Cẩm Thử nói cô đã rời đi từ rất sớm, nếu chỉ tìm y phục và thứ ăn cho hắn, thì không cần dùng đến nhiều thời gian như vậy...
Là cô làm sao?
Ánh mắt Tạ Xu rơi vào người Sơ Tranh.
...
Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới, rời khỏi bí cảnh là truyền tống ngẫu nhiên, khi ra ngoài, trừ Thiên Cẩm Thử được cô ôm vào ngực là còn, còn thẻ người tốt thì không thấy đâu.
Sơ Tranh rất tức giận!
Vất vả lắm mới bắt được!
Lại chạy mất!
Cứu hắn không công sao?!
Đầu Sơ Tranh chống lên thân cây, tâm trạng nặng nề không muốn động đậy.
Thiên Cẩm Thử hiếu kì đánh giá bốn phía, đây chính là thế giới bên ngoài sao?
Không khí hình như cũng không giống nha!
Thật mới mẻ.
Nhưng mà nhân loại này đang làm gì thế?
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một viên Hắc Huyền Thạch. 】
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản, con chó điên này, bây giờ ta làm gì có tâm trạng đi phá sản! Thẻ người tốt đã chạy mất rồi kìa!
【 Cũng không phải lần đầu chạy, cô lại bắt về... A Phi! Cô lại tìm về là được. 】 Thiếu chút nữa bị tiểu tỷ tỷ làm lệch lạc tư tưởng rồi.
Sơ Tranh mặt lạnh lùng, ta vất vả lắm mới bắt được! Ta bắt hắn không phí sức sao?!
【...】 Không cảm thấy cô phí chút sức nào.
【 Tiểu tỷ tỷ, cũng bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên mới phải phá sản, phá sản làm tâm tình người ta vui vẻ a ~ 】 Vương Giả hướng dẫn từng bước.
Sơ Tranh: "..."
Không, ta không vui!
Sơ Tranh dịch chuyển đầu ra khỏi cành cây, đối diện với ánh mắt tò mò của Thiên Cẩm Thử, biểu cảm của cô hơi nghiêm túc, bắt lấy nó vò loạn một trận.
Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.
Thiên Cẩm Thử bị chà đạp: "..." Ta XXX cả nhà ngươi!!